TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 411: Mê (4)

Mà trong tối, Nhạc gia phái người biểu thị ủng hộ đối với hành động của Kim Sí Lầu.

Trương Vinh Phương lưu lại nhân viên Kim Sí Lầu còn sót lại, sau đó dự định tuyển nhận người mới lần nữa.

Chỉ là thành viên chính lầu dễ tìm, tử sĩ khó tìm.

Tử sĩ đều là tinh nhuệ bồi dưỡng từ nhỏ, kỷ luật nghiêm minh, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Thời gian ngắn thì hoàn toàn không thể thành hình.

Hắn cũng không vội.

Dù sao vì đó mà không khí trong phủ Vu Sơn đã trong sạch. Vừa vặn thích hợp cho hắn học tập tỏa văn thật giỏi.

Thiện Tâm văn xã.

Trong sa mỏng hồng nhạt, Cung Sơ Nhân ngồi xếp bằng, trong tay cầm bút lông chim đặc biệt, chậm rãi phê bài tập về nhà mà vừa rồi Trương Vinh Phương giao lên.

Văn Bác Đạt Cam thuộc về một loại khó ở tầm trung trong tỏa văn.

Hệ thống văn tự cũng không hoàn chỉnh, vì chủ yếu dùng cho cúng tế tế thần, cho nên rất nhiều thuyết minh về đời sống ngày thường sẽ có vẻ rất cứng nhắc quái dị.

Trong tiếng bút viết sột soạt, Trương Vinh Phương nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.

Chuyện Hoàng gia dễ giải quyết, phiền phức Hải Long mới cần ứng đối.

Giết Thanh Giác, Hải Long có thể có cao thủ mới lên phụ trách phủ Vu Sơn.

Dù sao ở đây nhưng tương đương với thành trì lớn hơn Đàm Dương mấy lần. Lớn như vậy, bọn họ không thể vứt bỏ.

Mấy ngày nay, Trương Vinh Phương vừa phải học tập tỏa văn, vừa phải ứng phó bên chỗ tỷ tỷ tỷ phu, còn vừa phải ứng đối Hải Long và thanh lý dư nghiệt Hoàng gia.

Quả nhiên là tâm lực tiều tụy.

"Gần đây Trương công tử hơi không chuyên tâm nhỉ?" Sau tấm rèm, Cung Sơ Nhân nhẹ giọng dò hỏi.

"Có chuyện gì trì hoãn à?"

"Đa tạ quan tâm, không sao, chỉ là sinh hoạt hơi có phiền phức nhỏ, rất nhanh là có thể vượt qua." Trương Vinh Phương trả lời đơn giản.

"Công tử chớ xem nhẹ nhiều phiền phức nhỏ." Cung Sơ Nhân cười: "Đời sống của mỗi người đều do rất nhiều phiền não vây quanh. Thế gian chính là bể khổ, chỉ là có người miễn cưỡng vui cười, có người dùng khổ làm thuyền."

"Nhân tiểu thư cảm thấy, làm như thế nào để đối mặt với phiền não đây?" Trương Vinh Phương thuận miệng hỏi.

"Nếu dùng sức mạnh bản thân cưỡng ép vượt qua bể khổ, tất nhiên khó thoát khỏi gông cùm xiềng xích. Nhưng phiền não cũng có rễ, rễ ở nơi nào, chém ở chỗ đó, sau đó bỏ tất cả mưu cầu mà không theo đuổi được, lập tức có tất cả thứ mà mình quý trọng. Như thế tâm thần trong sạch, chỉ còn giữ lại bản thân, không phải có thể tự do tự tại hơn hay sao?"

Trương Vinh Phương đã nghe hiểu ý tứ của nàng.

Đại khái chính là: Tìm thấy đầu nguồn phiền não, sau đó chặt đứt nó, không tới giao thiệp với bất cứ thứ gì nữa, thì có thể không có phiền não.

Sau đó nữa, không được không biết tự lượng sức mình mà theo đuổi thứ mình không chiếm được, phải quý trọng thứ mình đã có.

Có thể thả lỏng tâm thần, chỉ nhìn vào bản thân, như vậy mới có thể tự do tự tại.

Đơn giản mà nói, chính là hai chữ: Nằm ngửa.

"Lời Nhân tiểu thư nói, không phải là nằm ngửa bất động sao? Nhưng mà sau khi nằm ngửa rồi thì sao? Thế đạo sẽ không vì ngươi bỏ cuộc, mà không còn chèn ép ngươi nữa." Trương Vinh Phương hỏi lại.

Cung Sơ Nhân cười thần bí, chậm rãi đứng dậy.

"Nằm ngửa? Công tử dùng từ thật tinh luyện. Chẳng qua lời tại hạ nói không phải là nằm ngửa. Vạn vật trong thế gian tương sinh tương khắc. Đã có bể khổ, tức có cực lạc."

"Công tử có biết, thực ra cực lạc của con người không ở chỗ ngoại vật, mà ở chính mình."

Nàng vén rèm lên, nhô ra một chân nhỏ mặc quần vải đen.

Bàn chân nhón nhẹ rơi xuống đất, sau đó lộ ra mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, đùi.

Tất vải màu đen luôn bao quanh hai chân.

Đường cong thon dài tròn trịa cứ kéo dài lên, sau đó bị váy tơ màu đỏ bó sát người ngăn cản hết.

Trước đó Trương Vinh Phương vẫn luôn chưa từng gặp toàn bộ diện mạo của Cung Sơ Nhân, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy toàn thân nàng.

"Công tử có biết, cực lạc lớn nhất vạn vật thế gian không phải ở ngoại vật."

"A?" Hai mắt Trương Vinh Phương híp lại: "Vậy ở đâu?"

"Tự thân." Tóc Cung Sơ Nhân đen dài đến eo, chậm rãi đi ra khỏi rèm che.

Hai mắt nàng mở to, đáy mắt lộ ra một loại nhu hòa hoàn toàn khác người thường.

Giống như Quan m ngồi ngay ngắn bất động giữa phật đường.

Trương Vinh Phương chú ý tới, bên cạnh thân eo xíu xiu của nàng có một đoạn tóc dài lộ ra, cuối sợi tóc bao lấy từng vật màu tím vô cùng kỳ dị.

Giống như mặc vào cho tóc dài một tầng áo ngoài.

"Bản thân con người, trời sinh đã có chỗ khác thường. Trời cao trao cho nhục thân chúng ta làm con thuyền trong bể khổ. Cũng giao cho trí tuệ của chúng ta làm đôi cánh của cực lạc."

"Nhân tiểu thư, hay là trở lại chuyện chính, bài tập của ta có lỗ hổng nào, có thể giảng giải một chút không?"

Trương Vinh Phương im lặng, trực tiếp nói sang chuyện khác.