TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 403: Liễu (2)

Chỉ một phần mười giây nghiêng ngả, nhưng trong mắt cao thủ chính là sơ hở trí mạng.

Trương Vinh Phương hơi cười một chút, vuốt ưng vạch phá không khí, hung hăng mang theo tiếng rít lên chạm trúng bên eo Thanh Giác lộ ra.

Một đâm, một trảo, một kéo!

Giáp da thượng đẳng bó sát người bị cứng rắn kéo ra một lỗ máu.

Khuỷu tay Thanh Giác đánh sang bên cạnh, một chiêu lật thân, kéo dài khoảng cách.

Két két két.

Hắn lùi lại liền ba bước mới đứng vững thân hình, che eo bên trái. Chỗ đó đang có máu tươi chảy ra ồ ạt.

Nếu không phải giáp da ngăn cản, thì chỉ với một chút sơ hở vừa rồi, hắn đã bị kéo nội tạng ra ngoài, lập tức bỏ mình.

"Bảo giáp... trên thân ngươi lại có bảo giáp như thế?" Sắc mặt Thanh Giác cực kỳ khó coi.

Bảo giáp có thể được xưng là bảo, có thể nói năng lực ngăn cản cực mạnh, cho dù là cửu phẩm giao thủ, loại nội giáp này cũng có thể mang đến tác dụng cực lớn.

Giống như vừa nãy, nếu không phải có bảo giáp trợ lực, dẫn đến hắn bị mất thăng bằng, thì sao hắn lại lộ ra sơ hở.

"Ngươi..." Hắn há miệng muốn nói, lại thấy hoa mắt, Trương Vinh Phương hoàn toàn không chờ hắn thở dốc, lại xông lên lần nữa.

Hai người giao thủ toàn lực, dưới chân giẫm đạp vào vũng nước, thỉnh thoảng bắn tung tóe ra rất nhiều nước bùn đọng.

Chỉ là Thanh Giác trong trạng thái cực hạn, vốn dĩ có thực lực nên chậm rãi chiếm thượng phong, lúc này lại vì lỗ máu bên eo mà dần dần suy yếu bất lực.

Mặc dù hắn điểm huyệt, cầm máu kịp thời, nhưng mà điểm huyệt là tiệt mạch, chỉ có thể khiến vết thương cầm máu tạm thời ở trạng thái bình thường.

Loại đối kháng cường độ cao như thế này, lại còn kịch liệt ra tay.

Biện pháp điểm huyệt cầm máu hoàn toàn không có tác dụng.

Máu tươi lại xông mở huyết mạch bị chặn đứng lần nữa, tuôn ra rất nhiều, nhuộm đỏ ống quần bên trái của Thanh Giác.

Tốc độ hắn ra tay càng ngày càng chậm, sức mạnh cũng càng ngày càng yếu.

Cuối cùng, sau một chiêu bị Trương Vinh Phương nặng nề phá tan. Hắn ném ra một nắm cát.

Phốc.

Rất nhiều hạt cát rơi trên người trên đầu trên mặt Trương Vinh Phương, bị hắn cúi đầu co thân mà tránh đi khá nhiều phần.

Nhưng vẫn không thể tránh hết, phần rìa ngoài cánh tay vẫn bị dính một chút, hơi nóng bỏng ngứa cảm giác đau đớn truyền đến.

"Có độc?" Trương Vinh Phương nhanh chóng lấy nhiều loại giải độc đan trong túi bên hông nhét vào trong miệng, nhai nuốt.

Lúc này lại nhìn đối diện, Thanh Giác đã quay người chạy ra xa hơn mười mét, gần như sắp biến mất trong màn đêm.

Trương Vinh Phương hơi cười.

Bị thương thì vốn dĩ tốc độ không nhanh bằng hắn, còn muốn chạy trốn?

Dưới chân hắn vừa chạm, cấp tốc đuổi theo.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn.

Thanh Giác nhanh chóng dừng lại, rút lui, quay người, cánh tay phải giống như con quay, xoay tròn trên phạm vi lớn, tung ra một chưởng về phía sau.

Một chưởng này cực kỳ đột ngột.

Đầu tiên là dừng lại, sau đó lui lại, tương đương với tăng tốc độ tiếp cận tương đối của hai người.

Tốc độ biến động lớn ngoài dự đoán của Trương Vinh Phương, khiến hắn sinh ra phán đoán sai lầm.

Sau đó cánh tay phải mượn nhờ lực xoáy, bộc phát toàn lực.

Đây là có sự mưu tính toán từ trước!

Chỉ tiếc.

Bành!

Trương Vinh Phương giơ tay cứng rắn chống đỡ một chưởng này, lúc này cường độ của Thanh Giác đã yếu đi chí ít ba phần so với ban đầu.

Cho dù trạng thái bình thường của hắn cũng có thể ngăn cản.

Có điều vì gấp gáp, bàn tay không thể vận đủ lực, hơi ăn thiệt thòi chút, bị đánh lui hai bước.

Mà cái này, chính là hiệu quả duy nhất một chưởng cuối cùng của Thanh Giác.

"Tạm biệt." Trương Vinh Phương không chút do dự, vuốt ưng một chiêu chụp vào phần bụng phía dưới cánh tay Thanh Giác.

"Ngươi dám!" Đột nhiên một phi tiêu phóng tới thẳng tắp tới sau lưng Trương Vinh Phương.

Theo đó là một tiếng rống to.

Trương Vinh Phương lại không quan tâm, một chiêu đâm vào thẳng vào phần bụng Thanh Giác.

Vuốt ưng xuyên qua giáp da, làn da, cứng rắn xé rách từng tầng cơ thể co vào cố gắng tránh né, đào ra một mảnh thịt đầy máu me.

Máu tươi liền với lớp da và kinh mạch, cùng lúc bị tươi sống xé rách xuống.

Xoẹt!

Trương Vinh Phương và Thanh Giác giao thoa mà qua.

Hắn đứng thẳng cơ thể, quay lại đầu, mỉm cười nói.

"Ta có gì không dám?"

Lúc này phi tiêu mới rơi xuống phía sau lưng hắn.

Vật này chỉ xuyên qua ngoại bào, đã bị Lân Quang bảo giáp ngăn cản rồi trượt xuống.

Khoảng cách xa như vậy, chỉ cần không phải đầu và tứ chi, Trương Vinh Phương hoàn toàn có thể không cần để ý.

Sau khi hắn đã trải nghiệm ảnh hưởng của Lân Quang bảo giáp, giờ hắn mới hiểu được, tại sao lúc trước Thiên Nữ Đồng Chương lại để lại vật này cho hắn.

Có vật này, hành động bất ngờ, thậm chí một thân thực lực của hắn cũng tăng lên hơn mấy phần.

Phốc.

Thanh Giác phốc phốc một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất.