Đoạn Cốc trầm giọng nói: "Trước đó Hoàng gia bên ấy vì một đại sự trong lầu mà tương đối bất mãn với chúng ta, cho nên nhằm vào chúng khắp nơi ta ở phủ Vu Sơn. Đè nén không gian chúng ta hoạt động.
Tình huống cụ thể, chúng ta chỉ phụ trách chiến đấu nên không hiểu rõ, nhưng cũng bởi vậy mà giao chiến với Hoàng gia nhiều lần. Đều là bị động."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú Trương Vinh Phương.
"Cho nên, không phải thuộc hạ mạo phạm mà nói câu không dễ nghe. Nếu thực lực đại nhân hơi yếu, thì chỉ sợ đến phủ Vu Sơn không phải chuyện tốt."
"Hơi yếu?" Trương Vinh Phương chậm rãi đứng dậy.
"Như vậy, ngươi cảm thấy, phải có thực lực cực kỳ mạnh mẽ mới đủ tới phủ Vu Sơn?"
"Cái này thì phải xem bản thân đại nhân." Xiềng xích trên người Đoạn Cốc có hơi rung động.
Chuyện ở Đàm Dương, người khác không biết nhưng hắn hiểu rõ ràng nhất.
Người chủ yếu động thủ ở Đàm Dương chính là hệ thống tử sĩ bọn họ, đồng thời Ngân Diện Thiền, Thiên Nữ đại nhân cũng động thủ.
Mà lúc đó Trương Ảnh vẫn chỉ là Bạch Ưng, chẳng qua đánh bại Xà Vương bị thương nặng, rốt cuộc trong đó có bao nhiêu đồ thật còn chưa rõ ràng.
Bây giờ, Trương Ảnh bị điều đến phủ Vu Sơn, nếu không biết rõ ràng thực lực cá nhân hắn, hắn ta không muốn bị một loại người xúc động ngu xuẩn dẫn đầu, ra ngoài tìm cái chết vô nghĩa.
Mặc dù bọn họ là tử sĩ, nhưng cũng không phải kẻ ngốc không có tư duy bản thân.
Không sợ chết, nhưng cũng không muốn chết không có chút giá trị.
"Đã như vậy..." Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn sắc trời. "Để cho ta được kiến thức một chút, phủ Vu Sơn có bao nhiêu phiền phức đi."
Bạch!
Thân hình hắn chớp động, dưới chân đạp đất, trong chớp mắt kéo ra một bóng xám phóng tới Đoạn Cốc.
"Triều Khí phù, Bát Bộ Cản Thiền, Phá Tâm!"
Cánh tay phải trên cơ thể mạnh mẽ phồng ra, từng mạch máu hiển hiện rõ ràng giống như tơ thép. Hắn vỗ ra một chưởng cực mạnh.
Bành!
Đoạn Cốc giơ tay ngăn cản một chưởng này.
Cơ thể hơn hai mét của hắn đạp đạp lùi lại về sau hai bước. Quả thực chỗ cánh tay đón đỡ lõm xuống dưới, xuất hiện một chưởng ấn rõ ràng.
"Long Sơn!" Trong lòng hắn gầm thét, đùi phải trên cơ thể cấp tốc nâng lên, xoay tròn vặn vẹo rồi co lại.
Sau một tiếng nổ vang, chân hắn bị một tay Trương Vinh Phương đè lại, chỉ đá được bên phải một nửa sức mạnh đã bị dừng lại.
Cái này là Phá Hạn kỹ!
Đoạn Cốc kinh hãi trong lòng, biết không ổn, vội vàng thu chân. Sau đó hai khuỷu tay bộc phát toàn lực.
Nhất thời tất cả trước người hắn đều là bóng khuỷu tay, giống như mưa to gió lớn đánh về phía đối diện.
Nhưng điều khiến hắn cực kỳ khó chịu là, Trương Vinh Phương trước mặt lại chẳng biết lúc nào mà thân hình đã di chuyển, biến mất khỏi chỗ cũ.
Phốc!
Đoạn Cốc cảm giác phía sau lưng đau xót, đang muốn trở tay công kích sau lưng, nhưng động tác của hắn dừng lại ngay lập tức, đứng khựng ở không trung.
"Bây giờ, thực lực của ta đầy đủ chưa?"
Trương Vinh Phương đứng sau lưng hắn, bàn tay nắm lấy phía sau cổ, chỉ cần hơi dùng sức đã là kết quả chết ngay lập tức.
Đến cấp độ này, sao Đoạn Cốc còn không biết, thực lực Trương Vinh Phương xa hơn mình nghĩ nhiều.
Vốn dĩ hắn nghĩ là, dù sao chính mình cũng là cao thủ bát phẩm phá tám lần cực hạn, lại là kiêm tu đánh hai môn ngoại công mãnh liệt.
Đặc điểm của ngoại công chính là tiến độ nhanh, thực lực thành hình nhanh, nhưng cực kỳ thương thân.
Thực lực như thế, cho dù là Trương Vinh Phương đánh chết cao thủ An Nặc Ngoã Hắc Thập Giáo ở Đàm Dương cũng không phải đối thủ của hắn.
Hai năm trước, hắn từng giao thủ với An Nặc Ngoã ngoài trời, ba mươi chiêu đã đả thương hắn dưới chưởng của mình.
Không ngờ...!
Trong lòng Đoạn Cốc rung động, tất cả đồn đại trước đó nghe nói trong lòng cũng nhao nhao tan biến thành bong bóng tán loạn mà chôn vùi vào thời khắc này.
Hắn đứng tại chỗ không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào.
"Sức mạnh của đại nhân, đủ rồi!"
Hắn cảm giác được cái tay sau lưng nhẹ nhàng buông ra.
Đoạn Cốc hoàn toàn bái phục, xoay người, cúi đầu quỳ xuống đất, cái trán đập một phát thật mạnh lên đất.
"Thuộc hạ mạo phạm, xin đại nhân ban tội!"
Trương Vinh Phương nhìn cái đầu lớn trước mặt, suy nghĩ trong lòng chuyển động, trầm mặc.
"Mệnh lệnh ngươi nhận được là gì?"
"Thuộc hạ nhận được mệnh lệnh, là hoàn toàn chỉ nghe lệnh của một mình đại nhân. Bất kể mệnh lệnh như thế nào, cũng chấp hành vô điều kiện." Đoạn Cốc trầm giọng nói.
Chỉ cần xác nhận thượng cấp lệ thuộc trực tiếp không phải gà yếu, hơn nữa còn là cao thủ đỉnh tiêm hơn xa hắn, trong lòng hắn đã an tâm rất nhiều.
"Rốt cuộc tử sĩ mấy người huấn luyện thế nào? Có thể nói một chút không?" Trương Vinh Phương lại hỏi lần nữa.
"Bẩm đại nhân, chúng ta là cô nhi trong lầu đặc biệt chọn lựa từ các nơi, tụ tập lại với nhau, được truyền thụ võ nghệ, cung cấp bổ sung đồ tiếp tế, dạy bảo từ nhỏ.