TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 366: Tục (2)

Dù sao, chuyện hắn chỉ trong thời gian ngắn bỗng một hơi vọt lên cửu phẩm, càng ít người biết càng tốt.

Loại chuyện này, ngay cả Thiên Nữ Đồng Chương cũng cảm thấy cực kỳ chấn động, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ hoài nghi hắn có phải là Trương Vinh Phương hay không.

Cõng theo khung sách, Trương Vinh Phương nhanh chóng đến một biệt viện nhỏ phía sau phủ Thương Sự.

Đã có một số người học cùng đã sớm chờ đợi ở đây.

Những người này đều là tiểu bối của thân thích, bạn bè của tỷ phu sống trong phủ Thương Sự.

Tính cả Trương Vinh Phương tổng cộng có sáu người, sau một hồi chờ đợi, bỗng nhìn thấy một lão giả râu tóc bạc phơ mặc áo bào xanh, tay áo lớn, trên tay cầm một bình trà sữa, chậm rãi đi vào sân.

Lão giả tên là Hạ Hàm Chi, là một nhà giáo dục có tiếng ở Vu Sơn, đã đào tạo ra nhiều quan chức nắm giữ các bộ phận khác nhau ở Vu Sơn.

Nói một cách đơn giản, phần lớn các loại hình kiến ​​thức của vị này dạy là về quan trường Đại Linh.

Và ý tứ của tỷ phu Tốc Đạt Hợp Kỳ cũng rất rõ ràng. Tức là bồi dưỡng hắn, sau đó để tiến cử hắn nhậm chức, chính thức làm quan.

Đúng lúc Trương Vinh Phương cũng cảm thấy mình thiếu kinh nghiệm quản lý thuộc hạ. Dù là ở Hình Ngục bộ Đàm Dương hay Minh Kính Cung, căn bản hắn đều không làm quản sự, chỉ cần tìm vài người là có thể ném đến cho hắn.

“Hôm nay, chúng ta cùng bàn về một vụ án cực kỳ chấn động mấy năm trước ở Vu Sơn.”

Hạ Hàm Chi đi đến trước mặt mấy người, bảo một tên Khu Khẩu đem đến một chiếc ghế, chậm rãi ngồi xuống.

“Vụ án này tên là Bóng trong rừng. Các ngươi có ai biết về nó không?”

Lão giả thường như thế này, thông qua các ví dụ thực tế khác nhau trong cuộc sống, lồng ghép với đạo lý để đệ tử có thể tự lĩnh ngộ làm thế nào giải quyết vấn đề.

Phương pháp giảng dạy này vô cùng cao minh và thực tế, Trương Vinh Phương chỉ học một tiết đã quyết định lần nào cũng đến.

Loại chương trình học này rõ ràng có thể mở rộng tư duy của hắn về việc đối phó với các sự kiện khác nhau.

Trong số sáu người, một thanh niên hơi mập đeo kính đứng lên nói.

“Bóng trong rừng, lão sư đang nói về vụ án nhân khẩu mất tích ở rừng m Hòe Vu Sơn?”

“Đúng vậy, chính là vụ án này.” Hạ Hàm Chi mỉm cười, khá hài lòng với những đệ tử tích cực này.

“Trong vụ án Bóng trong rừng, đến giờ đã có vô số nữ hài mất tích không rõ nguồn gốc. Phía nha môn quan phủ đã nhiều lần đè xuống trống kêu oan, sau đó dứt khoát phong tỏa lối đi vào Rừng m Hòe. Lúc này mới hoàn toàn ngăn cản được vụ án này.”

Và một trong những phó quan xử lý vụ án vào thời điểm đó, một trong số họ là đệ tử của ta.”

Sáu người nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng, tiếp tục chờ Hạ Hàm Chi nói tiếp.

Trương Vinh Phương cũng hứng thú, vụ án mà vẫn chưa được kết án? Xem dấu vết này, chẳng lẽ là Hải Long?

“Ta đoán ngươi chắc chắn các ngươi đang đoán, có phải là Hải Long hay không? Tổ chức tiếng xấu này năm nào cũng có thể bắt được một ít thành viên của bọn chúng, sau đó đem chúng ra công lý, nhưng sau một thời gian, bọn chúng lại giống như cỏ dại, một lần nữa ngoi đầu lên...”

Hạ Hàm Chi mỉm cười nói.

“Ban đầu lão phu cũng nghĩ là Hải Long, nhưng sau đó, đệ tử của lão gia đã tìm được một nhân chứng.

Từ miệng của nhân chứng đó, chúng ta có một tin tức kỳ kỳ quái quái. Chính tin tức này đã khiến đệ tử của ta nghĩ mãi không ra, chủ động đến gặp ta để tìm ra lời giải, vậy nên, ta mới có thể biết được cặn kẽ như vậy.”

“Chuyện kỳ kỳ quái quái? Xin hỏi lão sư, đây là phương pháp kỳ quái gì?” Một nữ tử da hơi ngăm đen đứng dậy hỏi.

“Nhân chứng nói...” Hạ Hàm Chi dừng lại.

“Hắn ta đã tận mắt chứng kiến ​​những nữ hài mất tích một mình đi vào sâu trong rừng. Không ai bắt họ làm con tin, cũng không ai đi xung quanh cùng họ. Họ chỉ có một mình các nàng.”

“Hơn nữa... vẫn là ở đêm khuya.”

“Không đúng á, lão sư, đêm khuya, vậy làm sao người đó biết được? Thấy thế nào? Chẳng lẽ nửa đêm hắn ta lại chạy loạn vào rừng sao?” Cô gái hơi ngăm đen hỏi.

“Không sai.” Hàn Lập gật đầu: “Lúc đó đệ tử của ta cũng hỏi vấn đề này.”

“Đáp án là người đó là một phi tặc. Hắn ta có một hang ổ trong rừng m Hòe, đặc biệt dùng để hắn ta giấu tang vật mà hắn đã trộm cắp.

Chính vì vậy mà đêm khuya hắn mới vào rừng m Hoè và nhìn thấy một cảnh tượng quái dị như vậy.”

Hạ Hàm Chi khẽ lắc đầu.

“Lúc đó lão phu cũng khá kinh ngạc và kỳ quái. Phải biết những nữ hài mất tích, mỗi người đều không quá mười sáu tuổi, mà lại đều chưa từng tập võ, thân thể yếu ớt.”

Một nữ hài như vậy, ngay cả một con chó hoang trong rừng cũng biết sợ hãi hét lên, sao có thể đêm khuya đi vào rừng m Hoè ngoài thành, loại nơi u ám như vậy?