TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 321: Tâm tuyển (2)

Các chiêu thức đao thuật của hai người này liên miên không dứt, nối tiếp nhau như một làn sóng nhanh, mãnh liệt khó có thể thở được.

Và phong cách này khiến Trương Vinh Phương cảm thấy mơ hồ có chút quen thuộc.

Trong lòng hắn chợt lóe lên.

"Hắc Thập giáo!?"

“Thánh Hỏa!” Đột nhiên, đao quang của một người bị khống chế.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, ánh đao tăng lên mạnh mẽ, giống như một bức màn bạc, từ trên xuống dưới chém ra.

Điều kỳ lạ là ánh đao đã rơi vào không trung về phía Trương Vinh Phương, và thậm chí còn bắn ra từng điểm đốm lửa nhỏ.

Trương Vinh Phương lùi lại, một tay nắm lấy bức tường, lôi ra một cục sỏi và đập nó về phía trước.

Một mảng lớn đổ nát bị ánh đao cắt mở ra, nhưng một chút vẫn xuyên qua, buộc người truy kích kia phải dừng lại.

Tại thời điểm đao quang của hắn dừng lại một chút.

Bóng dáng của Trương Vinh Phương lao về phía trước như một bóng ma, băng qua nhau. Quay người lại và xông về phía người kia.

“Súc Bộ."

Hai cánh tay dang rộng như một con chim lớn, cơ bắp cuồn cuộn và căng phồng.

"Trọng Sơn!"

Ầm ầm!

Như bị sét đánh, người này bị một lực rất lớn hất văng ra xa. Lướt hơn một mét trên mặt đất rồi mới dừng lại.

Hắn giữ chặt chuôi đao bằng cả hai tay, nhưng cánh tay của hắn không kiểm soát được run rẩy, rõ ràng là một chiêu lúc nãy khiến hai tay hắn gần như đều toàn lực phế bỏ.

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt không có ai.

"Ngươi đang tìm ai vậy?"

Đột nhiên, một bóng dáng ma quái xuất hiện sau lưng hắn.

Ầm!

Hắn giơ kiếm lên định chém, nhưng cổ tay lại bị một trái tay giữ chặt.

“Thánh Phong!” Kỹ thuật phá giới hạn bùng phát nhanh chóng.

Nhưng tiếc là đã quá muộn.

Phốc một tiếng.

Một bàn chân kẹp chặt cổ họng hắn từ phía sau.

"Thả hắn ra! Nếu không, đêm nay, ngươi chết chắc!!"

Ở đầu kia của con đường.

Một bóng người gầy gò mặc áo choàng đen viền bạc vội vàng chạy tới.

Phía sau bóng dáng, từng nhóm tín đồ loan đao Hắc Thập giáo, dẫn đầu bởi từng cấp bậc hảo thủ, hướng về phía Trương Vinh Phương.

Dưới lớp áo choàng mỏng manh, một con rắn nhỏ màu tím đen từ từ khoan thai ra ngoài.

Con rắn nhỏ từ từ bò dọc theo vai hắn, quấn lấy.

“Xà Vương?” Trương Vinh Phương nhìn chằm chằm vào người này.

“Kim Sí Lầu?” Xà Vương ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hồng quái dị giống như mắt một con rắn tinh.

"Từ lúc nào mà một Bạch Ưng nho nhỏ, lại dám làm càn trước mặt ta như vậy?"

Cánh tay phải của hắn rũ xuống dưới áo choàng, một đoạn đao bằng vàng từ từ tuột ra khỏi cổ tay áo.

Ánh trăng chiếu tới toàn bộ ngõ nhỏ.

Trương Vinh Phương triệt để an tĩnh lại. Giống như một loạt động tác mau lẹ vừa nãy đều chỉ là giả tạo vậy.

Một tay hắn cầm chặt cổ đao khách kia, đồng tử dưới mặt nạ đối diện với hai mắt của Xà Vương.

"Tại hạ chỉ là Bạch Ưng nhỏ nhoi, thật là khiến Xà Vương tiền bối chê cười."

Răng rắc.

Hắn tiện tay xoay cổ của đao khách nằm trong tay mình, rồi buông hắn ta ra, tùy ý hắn ta té ngã trên đất.

"Ngươi!!" Hai mắt Xà Vương trợn to, không ngờ đối phương lại dám không cho mình mặt mũi như vậy.

"Sao? Ta chỉ là một Bạch Ưng nho nhỏ. Không giết được Xà Vương ngài, cũng chỉ có thể ăn chút phần rìa thôi..." Hai mắt Trương Vinh Phương nheo lại, không thối lui chút nào.

Hắn chính là người như vậy.

Trước khi sự tình xảy ra, có lẽ hắn còn sẽ lo lắng rất nhiều vấn đề.

Nhưng khi thật sự cần phải đối mặt thì cũng sẽ buông ra tất cả, toàn lực ứng phó, tử chiến đến cùng.

Hiện giờ hắn thân nhập Cửu Phẩm, thực lực tăng nhiều, lại là lấy thân pháp làm chủ.

Còn có gì phải sợ?

"Gan lớn đấy..." Xà Vương nắm chặt đoản đao trong tay. "Xem ra ta phải thay Kim Sí Cửu Linh các ngươi, quản giáo người dưới trướng mình rồi!"

Dưới chân hắn ta bước lên phía trước một bước.

Sau một tiếng vang nhỏ, bóng dáng hắn ta biến mất, khom người hóa thành bóng đen nhằm về phía Trương Vinh Phương.

Bóng đen lướt nhanh trên mặt tường, bay vụt, vặn vẹo, thẳng đến trước người Trương Vinh Phương.

Khoảng cách mấy thước, chỉ dùng một phần mười giây.

Thậm chí tất cả mọi người còn lại không phản ứng kịp.

Nhưng những người khác không có phản ứng, Trương Vinh Phương lại đã chăm chú hết sức từ lâu.

Hắn giơ tay, song chưởng hợp lại.

Keng!!

Đoản đao bị kẹp ở giữa song chưởng.

Ưng Trảo Công cứng rắn kẹp chặt loan đao từ mặt bên.

Hai người đồng thời khựng lại, nhấc chân.

Hai cái đầu gối đụng nhau, phát ra tiếng trầm đục.

Nhưng không đợi Trương Vinh Phương hồi khí, tay kia của Xà Vương bỗng theo mặt bên chụp vào huyệt Thái Dương của hắn.

Hắn vội vàng tránh người.

Thình thịch!

Móng tay đâm vào mặt tường, giống thứ nhọn hoắt đâm vào đậu hũ.

Hai người liên tiếp giao thủ, ngay từ đầu tốc độ lực lượng của Trương Vinh Phương rõ ràng thua kém một đoạn, liên tiếp lui về phía sau.

Nhưng hắn thỉnh thoảng bạo phát Kỹ Năng Phá Hạn Súc Bộ, lợi dụng tốc độ bạo phát trong thời gian ngắn, nhưng lại cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ tốc độ lực lượng của Xà Vương.