Trong đại điện thờ phụng một tượng phật sáu tay cao hơn năm mét.
Thần thái Phật an tường, hai mắt giống như cười mà không phải cười, cả người bị khảm vào trong lỗ tròn trên tường.
Trên vách tường bốn phía tượng Phật còn điêu khắc lít nha lít nhít từng dãy tăng nhân cỡ nhỏ.
Toàn bộ những tăng nhân này cũng chắp tay trước ngực, thần thái thành kính, đứng thẳng chỉnh tề. Giống như sách được trưng bày trong Đồ Thư Quán.
Bên trái đại điện, mái hiên sụp đổ, khắp nơi là gạch ngói đá vụn.
Một tia ánh trăng như trụ đá bắn ra rơi xuống đất, tạo thành nguồn sáng duy nhất trong cả đại điện.
Phía bên phải thì là vách đá đen như mực và dây leo rễ cây. Có một án đài hỏng hóc không được trọn vẹn, chỉ còn hai cái chân bàn chỉ lên trời.
Hai người Trương Vinh Phương vừa vào đến đã nhìn thấy tượng phật đà sáu tay kia.
Tổng cộng số tay cụt là ba, không biết tung tích.
Trong mười hơi thở, làm sao có thể tìm ra tay cụt, còn có thể sửa chữa dán dính nó lại được?
Cơ bản chính là chuyện không thể nào hoàn thành.
Trương Vinh Phương ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt liếc nhìn một lần trong đại điện đen sì.
Nơi này tối như mực hoàn toàn không thể nào thấy rõ trong góc có cái gì.
Ba người Bạch Ưng trông coi Kim Sí Lầu ở Đàm Dương thực chất là một nửa lực lượng.
Thực chất Kim Sí Lầu không có gì gọi là tổng bộ thật sự.
Nơi có người, chính là tổng bộ.
Mà ba người này liên thủ lại sẽ là nửa phân bộ Đàm Dương.
Cho nên, nếu hắn không thu phục được ba người này, vậy sẽ không cách nào chỉ huy huy động lực lượng thủ hạ dưới tay ba người này. Tương đương với không cách nào nắm giữ phân bộ.
“Bây giờ bắt đầu được không?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Tất nhiên. Ngài có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.” m thanh kia trả lời.
Trương Vinh Phương gật đầu, hơi cười một chút, nhắm mắt lại.
Bình bịch.
Tiếng tim đập chợt lóe lên ở trong đầu hắn, kéo dài thành hình sóng màu đỏ.
“Đại nhân...” Thanh Tố tiến lên một bước, muốn nói lại thôi.
Hô!
Trong chốc lát, cả người Trương Vinh Phương lóe lên, nhảy lên thật cao giống như đại điểu màu đen.
Trong chiếc áo choàng bay múa, hắn giống như con dơi to lớn bay đến chỗ tượng phật.
Bành!
Phần tường cạnh đầu tượng phật bị đụng nát, lộ ra khoảng không.
Bóng đen hiện lên, mang theo đoạn thẳng ngoằn ngoèo.
Phía sau tượng phật, ba người khoác áo bào đen, mang mặt nạ đen, nhao nhao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không.
“Thật có lỗi, cánh tay tượng phật thì ta không giải quyết được.”
Trương Vinh Phương nhón chân nhẹ giẫm lên tường, cả người như mũi tên nhọn lao về phía ba người,
“Nhưng ta có thể giải quyết người đưa ra vấn đề.”
Bành!
Người đứng đầu trong ba người bị đột kích không kịp phòng bị, nhanh chóng ra tay ngăn cản.
Hắn mang theo bao cổ tay thép trên hai tay, va chạm ầm vang vào nguyện luân lăng không mà đến của Trương Vinh Phương.
Chỉ một cái chớp mắt, cả người hắn như bị sét đánh, lùi lại hơn mười bước.
Ọc!
Hắn nôn ra một ngụm máu từ miệng.
Rốt cuộc người này không đứng thẳng nổi nữa, quỳ một chân trên đất.
Trong bóng tối, vẻn vẹn chỉ có một ánh trăng được nguyện luân phản xạ sáng.
Hai người khác vô thức nắm chặt chuôi đao, muốn ra tay.
Nhưng đáng tiếc tất cả đã chậm.
Một người mạnh nhất chỉ trong một chiêu đã bị nghiền ép.
Hai người sợ hãi nhìn chằm chằm vào bóng người trong bóng tối, nhất thời không biết nên ứng đối ra sao.
Bọn họ cũng lấy được một phần tình báo của Bạch Ưng, từ chiến tích ở Thanh Hòa Cung bên ấy, rõ ràng thực lực người này nhiều lắm là tứ phẩm ngũ phẩm?
Thế nào... Làm sao có thể, có thể!?!
“Ngươi... Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?” Nữ tử lên tiếng trước lại lên tiếng lần nữa, chỉ là lần này, trêu tức trong giọng nói của nàng đã hoàn toàn biến mất rồi.
Chỉ còn lại căng thẳng và kiêng kị cực độ.
Trương Vinh Phương nhấc nguyện luân lên.
Oong.
Mâm tròn sắc bén nhanh chóng chuyển động.
“Ngươi đang sợ hãi?”
Hắn nhẹ giọng hỏi.
Bắp thịt hai người trong bóng tối căng cứng toàn thân, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ trên lưng.
Không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
“Hay là ngươi có thể thử quỳ xuống, khẩn cầu sự tha thứ của ta.”
“Ta không tin! Chỉ là một... !” Đột nhiên một người khác nổi giận gầm lên một tiếng.
Trong bóng tối, song đao bỗng sáng lên dưới ánh trăng, hóa thành hai đạo ánh sáng bạc chém về phía Trương Vinh Phương.
Coong!
Nguyện luân ngăn cản đao quang.
Song đao điên cuồng chém xuống, Vô Cực am hiểu đao pháp Thu Phong Phất Liễu, trọn vẹn ba mươi sáu chiêu, vào lúc này hắn đã triển khai toàn diện.
Đao quang song đao giống như cành liễu trong gió thu, rối loạn, nhu hòa, nhưng lại mang theo nhát chém trí mạng.
Chỉ là bất kể hắn có bộc phát toàn lực như thế nào.
Trương Vinh Phương chỉ tùy ý di chuyển nguyện luân, một tay đã chặn đứng toàn bộ chiêu số.
Nhất thời trong bóng tối chỉ có âm thanh coong coong coong liên tục không ngừng oanh tạc.