Tất cả chi tiêu căn bản của đệ tử tu hành đều là sư phụ phụ trách, không ngờ tới nơi đây lại còn muốn để đệ tử tu hành giao tiền?
“Luyện võ muốn tiền, cung tiền muốn nộp, ngày thường mua dược liệu muốn tiền, nếu như không có gia tộc cung cấp nuôi dưỡng, cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp kiếm.” Hạ Dung Dung lắc đầu bất đắc dĩ nói.
“Nếu như ngươi có bản lĩnh tam phẩm hoặc là trở lên, có khi là đại tộc trong thành sẽ thuê ngươi về dạy võ. Tạm giữ chức trong nội môn, tạm giữ chức trong nha môn cũng có thể kiếm được không ít khoản thu nhập thêm.
Nhưng nếu như là tam phẩm trở xuống thì khó khăn rồi. Võ đài, tiếp thương hành đánh thuê tạm thời, thỉnh thoảng sư trưởng trong môn có phân công một chút nhiệm vụ có thưởng, còn lại đều chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.”
Nàng thở dài nói.
“Thế nên rất nhiều tam phẩm trở xuống, cũng tự mình đi xung quanh trong huyện trong trấn, đi phân bộ đảm nhiệm chức vụ. Mặc dù nông thôn không tốt như trong thành, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tạm giữ chức, có thể kiếm tiền, có thể tiến bộ. Dù sao cũng có lời hơn so với tốn thời gian ở trong thành.”
Trương Vinh Phương hiểu được ý tứ nàng nói rồi.
Tam phẩm là một lằn ranh, xông lên đi tới được là có thể an ổn ở đại thành này, không qua được thì gian nan.
“Cố gắng lên, tất cả mọi người ở cái tiểu viện này đều cất bước giống như nhau. Ta, ngươi, Thượng Quan Nghi ở bên kia, Tiếu Hồng Thúy cũng là như thế.”
“Tất cả mọi người đều là Nhập Phẩm?” Trương Vinh Phương kinh ngạc.
“Cái này hiển nhiên, chưa vào được Nhập Phẩm cũng không ở nơi này.” Hạ Dung Dung gật đầu.
Tán gẫu với Hạ Dung Dung khiến cho Trương Vinh Phương bước đầu có chút ít hiểu về Minh Kính Cung.
Cạnh tranh ở nơi này kịch liệt hơn xa so với hắn nghĩ quá nhiều.
Mà thực tế nhất chính là, bất kể nơi này hay là Thanh Hòa Cung, thì quan trọng đều là tiền.
Khắp nơi đều muốn tiền.
Võ tu cũng phải đi tới tam phẩm, văn tu cũng hướng tới Kết Đan.
Chẳng qua tốt ở chỗ, mặc dù mặt ngoài hắn chỉ là nhất phẩm, nhưng trên thực tế thực lực đã vượt xa cấp bậc này.
Coi như là tam phẩm ở trước mặt hắn cũng không hơn gì.
Nếu muốn đột phá cục diện thì đương nhiên không khó khăn.
Đúng như dự đoán.
Mấy ngày sau, Trương Vinh Phương tạm giữ chức ở Tuần Chiếu phòng, trong một lần tuần tra ban đêm, hắn bắt được một phi tặc thường đến đây trộm tiền tài, lập lên một công lao.
“Làm tốt lắm!” Bên trong Tuần Chiếu phòng.
Khai Sơn đạo nhân ôn hòa nhìn chăm chú vào Trương Vinh Phương trước mặt.
“Mới đến đã lập được công lao, một khoản này sẽ ghi nhớ trước cho ngươi, ngày sau đều tính cả.”
Hắn ta đứng lên, vỗ vỗ bả vai Trương Vinh Phương.
“Thân pháp ngươi không tệ, phải làm nhiều làm gương, đúng là người tài giỏi sẽ luôn có nhiều việc phải làm thôi. Mặt khác, ta biết ngươi muốn đi ra ngoài tạm giữ chức.
Ngươi yên tâm. Mặc dù hôm nay ngươi lập công, nhưng cách đi ra ngoài tạm giữ chức còn kém một chút, ta ghi nhớ trước giúp ngươi, đợi sau này có danh sách rồi, thì tích lũy một phần công lao nữa là có thể đề cử giúp ngươi.”
“Đa tạ chủ phòng chiếu cố.” Trương Vinh Phương nghiêm nghị chắp tay.
Hắn muốn sớm tăng địa vị mình lên. Mặt khác, đợi thêm một thời gian ngắn nữa, hắn đã có thể xác định đẳng cấp nhị phẩm.
Bây giờ tích góp từng tí một công lao trước, đến lúc đó cũng có thể thuận lợi vào nhận chức Tập Hiền viện hoặc là Thiên Hộ Sở.
Đến lúc đó đạt được viên chức, giảm thu thuế đi, bổng lộc gia tăng, là có thể dễ kiếm tiền lại còn kiếm nhiều.
“Tiếp tục biểu hiện cho tốt vào, ngươi yên tâm, Khai Sơn ta bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi người mình.” Khai Sơn đạo nhân sảng khoái cười nói.
“Như vậy, Trương Ảnh cáo lui trước.” Sau khi Trương Vinh Phương nói cảm ơn thì xoay người rời đi.
Khai Sơn đạo nhân đưa mắt nhìn hắn đi ra cửa, từ từ đi xa, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn.
“Người trẻ tuổi kia không tệ.”
Hắn ta kéo ngăn kéo ra, lấy văn thư mới vừa rồi ghi chép xong ra.
Đây là văn thư quan phủ ban bố đến các môn phái, bắt được phi tặc kia có thể nhận ba trăm lượng tiền thưởng và ghi nhớ một khoản tiểu quân công.
Khai Sơn đạo nhân rất là hiển nhiên mà lấy bút than ra, viết chữ tên người bắt dưới đáy văn thư—— Tiết Văn Viễn.
Cháu ruột hắn ta vẫn muốn đi Thiên Hộ Sở tạm giữ chức đã lâu, hôm nay công lao này tới vừa đúng.
Ba trăm lượng tiền thưởng cũng đúng lúc lấy ra trả lãi suất cao hắn ta mượn vài ngày trước đó.
Khai Sơn đạo nhân sờ sờ râu trên mép trên cằm, nụ cười trên mặt sâu hơn.
“Tốt lắm, Tiểu Vân đi đưa đến nha môn bên kia báo lên đi.”
“Sư phụ... Viết như vậy, Liêu phòng chủ bên kia...” Tiểu Vân bên cạnh có phần nghi ngờ hỏi.
“Ta điều tra cẩn thận rồi, người này không liên quan gì đến Liêu phòng chủ, chẳng qua là còn một cái nhân tình mà thôi, Liêu phòng chủ không chút quan tâm người này.’’