“Thưa sư phụ, cơ bản đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần trích ra một ít ở các nơi, tổ hợp lại một chút, thì vừa đủ, chỉ là, làm như vậy thật sự được chứ?”
Sau lưng Trương Vinh Phương, có một nữ tử tóc dài che mặt mặc áo trắng quần trắng đang đứng.
Nửa trên khuôn mặt nàng lộ ra có da trắng như mỡ đông, hai mắt trong suốt như thu thuỷ, tóc đen như tơ lụa sáng ngời.
Dung mạo như thế này, cho dù có dùng khăn che mặt, cũng tuyệt đối là mỹ nhân hạng nhất.
Nàng chính là nữ tử thiên phú đặc biệt mà trước đó Trương Vinh Phương tìm thấy ở phủ Tình Xuyên, cũng là người có mùi máu tươi có thể so sánh với sư thúc tổ Kim Ngọc Ngôn, trời sinh đã gặp qua là không thể quên được, bà chủ lữ điếm có ngộ tính siêu tuyệt -- Thường Ngọc Thanh.