Nhưng những gì nhìn thấy khiến đôi môi của hắn ta khẽ nhếch lên, hai mắt nhanh chóng nheo lại.
Chỉ thấy giây phút này, tất cả vết máu trên toàn thân Trương Vinh Phương đều đã biến mất không còn tung tích.
Nếu không có vết máu bắn tung tóe trên mặt đất, hắn ta hình như cảm thấy tất cả những gì vừa xảy ra đều là ảo giác.
“Ngươi không phải Bái Thần, cũng không phải Hàng Thần. Rốt cuộc ngươi là cái quỷ gì?”
“Vãn bối chỉ là một người bình thường muốn dựa vào thực lực của mình hoàn thành tâm nguyện, an tâm sinh sống mà thôi.” Thân hình Trương Vinh Phương nhanh chóng phồng lên, khi lên đến hơn ba mét, lại lần nữa như thổi khí cao lên.