TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuở Xưa Có Ngọn Núi Linh Kiếm

Chương 648: Đấu với Kiếm Thần 17

Dịch: Athox

Vương Lục trầm ngâm viết: "Biến mất? Chẳng lẽ bản thể của Kiếm Trủng không phải ở Thiên Nam Châu?"

"Sau đó chúng ta phân tích thì ra Thiên Nam Châu chỉ là nơi đặt cửa vào của Kiếm Trủng, còn bản thể thật sự của nó nằm ở một không gian khác vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Không gian kia chỉ cho phép đi ra, không cho phép đi vào, nếu như cảm thấy không thể tiếp tục ở lại bên trong, có thể tự mình thi triển pháp thuật để rời đi. Nhưng một khi đã ra ngoài rồi thì không thể quay trở lại nữa. Nhưng mà lúc ấy, chúng ta vừa mới tiến vào cửa ải đầu tiên, ai cũng tràn đầy hào khí, không ai muốn từ bỏ. Mà cửa ải đầu tiên của Kiếm Trủng cũng không phải quá khó khăn, sau khi bị dịch chuyển vào trong, trong lòng tất cả mọi người đều xuất hiện một luồng cảm ngộ, nhận ra rằng chỉ cần tìm được ba cây cỏ màu vàng kim ở trên một đồng cỏ rộng lớn, là có thể được dịch chuyển đến cửa ải tiếp theo. Sau đó, có người tình cờ tìm được một cây cỏ vàng, phát hiện chỉ cần chạm nhẹ vào nó, nó sẽ lập tức tan ra và dung nhập vào cơ thể, không có cách nào giữ lại, cho nên cũng không tồn tại chuyện tranh đoạt lẫn nhau. Hơn nữa, Kiếm Trủng cũng không hề khuyến khích chúng ta đánh nhau ở đây, trên đồng cỏ có một loại sinh vật kỳ quái hình thành từ sương mù, một khi phát hiện có người đánh nhau, nó sẽ lập tức lao đến bao vây người đó lại, mặc cho người đó có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, một lúc sau sẽ biến mất không dấu vết. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải bị dịch chuyển ra khỏi Kiếm Trủng, mà là hoàn toàn biến mất, chắc chắn là đã chết."

Vương Lục cảm khái viết: "Giết người trong vô hình, đúng là đáng sợ."

"Cho nên, cửa ải thứ nhất chính là muốn thử thách vận may của người tham gia, ưu thế của những tu sĩ trẻ tuổi nằm ở điểm này, vận may của chúng ta tốt hơn đám lão già kia rất nhiều. Ngoài ra, còn phải dựa vào năng lực của bản thân nữa. Trên đồng cỏ không thể đánh nhau, cho dù ngươi có thực lực mạnh đến đâu cũng không thể thi triển ra được nhưng thuật thôi diễn và kiến thức tích lũy được lại không bị cấm. Rất nhanh sau đó, chúng ta nhận ra rằng, nếu không phải là người có vận may nghịch thiên, muốn thu thập đủ ba cây cỏ vàng thì nhất định phải động não. Mà ở khoản này, không ai có thể qua mặt được Vạn Pháp tiên môn chúng ta. Dưới sự dẫn dắt của đại sư huynh, bảy người chúng ta đã dốc hết sức lực thi triển Đại Diễn Thuật, dựa vào vị trí của những cây cỏ vàng đã được tìm thấy trước đó, phân tích địa hình, thổ nhưỡng, không khí… từ đó phán đoán vị trí có thể xuất hiện của cỏ vàng. Tuy không thể chính xác hoàn toàn nhưng ít nhất cũng có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm. Những người khác như Chu sư tỷ của Côn Luân tiên sơn cũng đang bận rộn thôi diễn nhưng phương pháp tính toán của bọn họ rõ ràng là lạc hậu hơn chúng ta rất nhiều, cho nên, chỉ trong vòng ba ngày, bảy người chúng ta đã thu thập đủ cỏ vàng và rời khỏi đó. Còn sáu người của Côn Luân tiên sơn thì vẫn còn thiếu một cây. Nghe nói, đám lão già Nguyên Anh kia, đừng nói là tìm đủ ba cây, ngay cả một cây cũng chẳng có ai tìm được - Nguyên Thần của bọn họ tuy mạnh, năng lực tính toán cũng rất tốt nhưng phương pháp tính toán lại quá lạc hậu, hơn nữa năng lực ứng biến cũng kém, căn bản không biết phải linh hoạt thay đổi phương pháp."

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất