Làm sư phụ, phải lúc nào cũng giải quyết khó khăn cho đồ đệ, khi Vương Lục gặp phải chuyện khó là có thể lập tức đứng ra, tinh thần phục vụ của Vương Vũ đáng khen ngợi nhưng mà vẻ tự cao tự đại của nàng lại khiến người ta không sao khen nổi.
Đối mặt với sư phụ đang ưỡn ngực tự tin, Vương Lục trầm mặc một hồi lâu, thậm chí theo bản năng buông lỏng cánh tay đang ôm Bạch Thi Tuyền ra.
"Sư phụ, nói trắng ra là, người đang nhắm vào xuất thân Tiên thú của Thi Tuyền phải không?" Sau khi suy nghĩ một chút, Vương Lục nói toạc ra: "Ta nhớ lúc người xuất hiện, câu đầu tiên là Tiên thú của Vô Tướng phong ta? Từ khi nào Bạch Thi Tuyền lại thành người của Vô Tướng phong rồi?"
Vương Vũ mặt không đổi sắc: "Nghe ngươi nói kìa, ta đường đường là sư phụ của ngươi, sao lại như vậy? Cho dù ngươi có mua phi chu xa hoa thì ta cũng sẽ không ham muốn."
"Sư phụ đừng chối nữa."