Lý Hàn tức giận mắng thầm trong lòng: Cải trắng ngon lành lại bị heo ủn rồi!
Mà thấy thế cục đã định, Vương Vũ đúng lúc lên tiếng: "Được rồi, chúng ta phải về chuẩn bị động phòng đây, hai vị còn chưa đi, là định lấy lễ mừng à?"
Bị vả mặt một cách trắng trợn như vậy, trong mắt Lý Hàn hiện vẻ âm u: "Đắc ý nhất thời, chưa chắc đã đắc ý cả đời, làm người vẫn nên chừa đường lui cho kẻ khác."
Vương Vũ tùy ý phất tay: "Phải phải phải, đừng khinh thiếu niên nghèo, quy củ này ta hiểu, chỉ là ngươi tu hành hơn hai trăm năm, đã không còn là thiếu niên nữa rồi."
"Ngươi?"