Thực lực của hắn tuy mạnh nhưng sở trường thật sự là phối hợp cùng hai con ác giao, chém giết trong muôn ngàn quân mã, lấy một địch trăm, năng lực công phá thì hơi kém một chút.
Hiện tại cầu viện chắc chắn là không kịp, từ Thiên Nam Châu đến Vân Châu cách xa vạn dặm, mà Hổ Vương Lôi Chấn vì cân nhắc cho bản thân, cũng chưa thiết lập truyền tống trận ở phân đà, chỉ dựa vào tu vi của tu sĩ, cho dù là Chưởng môn sư huynh của hắn cũng không thể đến ngay lập tức được.
Trong lúc Thiệu Bác đang nôn nóng, Vương Lục không chút do dự kéo Bạch Thi Huyên lại, muốn lưu lại ấn ký trên Thiên phù. Mắt thấy vậy, Thiệu Bác tức đến mức muốn băm thây Vương Lục thành trăm mảnh nhưng đạo tâm Ngọc Phủ lại kiên quyết áp chế xúc động, nói cho hắn biết lúc này cho dù có xông lên, cũng không phá được Vô Tướng Kiếm Khí của Vương Vũ, chỉ tự rước lấy nhục nhã mà thôi.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói ôn hòa bỗng nhiên vang lên.
"Ha ha, Ngự Thú tông ta luôn hiếu khách, các vị đã đến đây rồi, sao lại vội vã rời đi như vậy?"