Lúc nói chuyện, Vương Lục thậm chí không nhịn được cười một cái: "Cô bé ngốc này trời sinh tham ăn, nhìn thấy thứ gì mới lạ, bất kể có nguy hiểm hay không đều muốn nhét vào miệng, hơn nữa hoàn toàn không có trí nhớ, ở nơi thanh bình như trên núi cũng từng nhiều lần trúng độc thực vật, trên người lúc nào cũng phải mang theo thuốc giải độc của các vị Trưởng lão mới tránh khỏi chết yểu. Mấy năm trước nàng ta xuống núi rèn luyện một năm, vậy mà lại viết báo cáo rèn luyện thành sách ăn uống, chọc cho các vị Trưởng lão tức giận đến nhảy dựng lên. Nhưng đằng sau quyển sách ăn uống kia, là nỗi gian khổ khi nàng ta nếm thử hàng vạn loại độc tố của mấy chục quốc gia ở Thương Khê Châu, ngươi có biết trong sách dạy nấu ăn có một câu: Hôm nay ăn đậu hũ Tứ Xuyên, bánh chưng thịt Chiết Giang, cảm giác thật khó chịu... Đằng sau câu nói đó ẩn giấu bao nhiêu nguy cơ và thống khổ? Trải qua rèn luyện như vậy mà vẫn sống sót, ngươi cho rằng kháng độc của nàng ta sẽ thấp đến mức nào?"
Dừng một chút, Vương Lục vẻ mặt chế nhạo nhìn về phía A Hạ mặt mày xám xịt.
"Cho nên, dùng độc để ám toán Lưu Ly Tiên, ngươi đúng là tự tìm đường chết."
Lời còn chưa dứt, liền nghe Tiểu Thất lo lắng giục giã: "Đừng lãng phí thời gian nữa, tuy rằng độc tố của nàng ta đã được loại bỏ nhưng thương tổn do độc tính chỉ trong nháy mắt đã phát tác thì không có cách nào triệt tiêu, tình huống của nàng ta vẫn rất nguy hiểm, ta chỉ có thể miễn cưỡng áp chế không cho nó trở nên tồi tệ hơn nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, ngươi mau chóng giải quyết xong chuyện rồi quay lại giúp ta!"
"Ừ, ta biết rồi."