Hơn nữa lúc vạn vật chi linh hội tụ, thiên địa linh khí cuồn cuộn, nếu không có đại trận bảo vệ, Nguyên Anh yếu ớt sẽ lập tức bị thổi bay. Hổ Vương tiến thoái lưỡng nan!
Hắn chỉ cảm thấy thời gian như ngừng lại, mỗi một hơi thở đều trở nên dài đằng đẵng, chỉ có thanh âm lạnh lùng của Vương Lục, chậm rãi truyền đến.
"Ngươi rất kỳ quái vì sao ta có thể điều khiển vạn vật chi linh của dãy Vân Đài sơn? Ba ngày trước, Sơn linh nơi đây đã giao nữ nhi cho ta, ta với thân phận là người giám hộ cho tân Sơn linh, không chỉ có quyền sai khiến Sơn linh, mà trước khi nàng trưởng thành còn là người nhiếp chính của cả dãy Vân Đài sơn. Vương quyền tuy không phải là vạn năng nhưng phát động một trận chiến tranh toàn dân ở dãy Vân Đài sơn thì ta vẫn làm được, cũng may là ta đã đột phá đến Hư Đan, có thể kịp thời luyện chế ra cây kèn có ấn ký Nguyên Thần của ta. Hổ Vương, tu vi của ngươi tuy cao, đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, mãnh tướng dưới trướng nhiều như mây, so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều nhưng so với thiên địa vạn vật của dãy Vân Đài sơn thì tính là gì? Nếu như Nguyên Anh của ngươi không rời khỏi thân thể, có lẽ ta không có cách nào đối phó ngươi. Nhưng ngươi đã tự bước một chân vào cửa tử, trước mặt lực lượng tuyệt đối, chỉ có một con đường chết."
"Chiêu này của ta kỳ thật cũng không có gì to tát, chỉ là dùng linh hồn của vạn vật để tấn công, có thể nói là đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm. Vân Đài tiên tử quá mức lương thiện, chắc chắn không nỡ nhìn con dân của mình phải hy sinh như vậy, cho nên trước kia mới mặc kệ cho đám người các ngươi làm ác. Ta thì khác, ta không lương thiện, cũng không hiền lành, ta tin tưởng chi bằng đau một lần rồi thôi, thà rằng hôm nay để dãy Vân Đài sơn chịu tổn thương, cũng phải diệt trừ đám sâu mọt các ngươi."
"Hổ Vương, gió đêm trên dãy Vân Đài sơn lạnh lẽo, Nguyên Anh của ngươi bay lượn trần trụi như vậy, e là không chịu nổi đâu, hay là ngoan ngoãn ở lại đây đi!"