Tiểu Thất ngược lại buồn cười: "Ai ép ngươi làm việc? Ngươi và Ngự Thú tông vốn đâu có thù giết cha đoạt vợ, cho dù bởi vì cảnh tượng trong sơn cốc ngày ấy cùng với một ít Trưởng lão làm xằng làm bậy khiến các ngươi kết thù oán nhưng cũng không phải là không buông xuống được, cần gì phải chấp nhất như vậy?"
Vương Lục nghiêm túc trả lời vấn đề này: "Nếu đã quyết định làm, vậy thì phải cố gắng làm cho tốt, nhà thám hiểm chuyên nghiệp bọn ta không có thói quen bỏ dở giữa chừng."
"Ồ, giải thích này cũng hợp lý." Tiểu Thất rất đơn giản tiếp nhận lời nói của Vương Lục, lại gật đầu, "Không hổ là hai thầy trò, phong cách làm việc giống nhau như đúc. Nhưng việc này cũng thật kỳ quái, sư phụ ngươi là do bản thân bất đắc dĩ, làm việc không thể không liều mạng nên mới thành thói quen. Tư chất, cơ duyên của ngươi đều hơn xa sư phụ ngươi, có cần thiết phải liều mạng như vậy không?"
Hai người vốn là rảnh rỗi không có việc gì làm nên thuận miệng nói chuyện phiếm nhưng nghe Tiểu Thất nói đến đây, Vương Lục lập tức hứng thú.
"Sư phụ ta bản thân bất đắc dĩ? Nguyện nghe rõ."