Những người có mặt ở đây đều biết, Hổ Vương tuy nổi giận nhưng không có sát ý, bèn vận dụng tu vi, dốc toàn lực để chống đỡ, chờ khi cơn giận của Hổ Vương nguôi ngoai rồi sẽ thảo luận chính sự.
Không bao lâu sau, lôi âm dần dần biến mất, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng Hổ Vương lại hừ lạnh một tiếng, khiến cho mọi người lại hồi hộp trở lại.
"Chúng ta từ Thiên Nam Châu đến đây đã hơn một năm, mọi người ở đây đều là Kim Đan chân nhân, thời gian một năm tuy không dài nhưng tâm huyết chúng ta bỏ ra là không ít. Kể cả ta, quá nửa mọi người ở đây đều gặp phải trở ngại trong tu hành, cần phải bế quan tu luyện càng sớm càng tốt nhưng vì đại kế của môn phái, hơn một năm qua, không một ai lơi là dù chỉ một chút. Chúng ta gây dựng từ hai bàn tay trắng, tông môn cũng chẳng hỗ trợ gì, một viên gạch một viên ngói trên ngọn núi này đều do chúng ta tự tay xây dựng, tiêu tốn rất nhiều".
Dưới chiếc ghế cao của hắn, các vị Trưởng lão ngồi thành hai hàng đều âm thầm gật đầu. Nào chỉ hơn một năm nay, khi còn ở Thiên Nam Châu, mọi người đã lên kế hoạch cho việc này từ rất lâu rồi. Tính cả những thứ đó, tâm huyết mà mọi người bỏ ra thật khó mà đong đếm được.
"Những gì chúng ta làm đều không uổng phí, chúng ta đường xa đến đây, chỉ trong vòng một năm đã có thể đặt chân ở đây, khu vực 500 dặm xung quanh Vân Đài sơn, bao gồm cả chủ nhân cũ là Bạch Long quan, cùng với hơn mười thế lực tu tiên lớn nhỏ khác, đều bị chúng ta đuổi đi. Ngọn núi này, có thể nói là nằm trong lòng bàn tay chúng ta rồi".