Nhất là bên cạnh hắn còn có Lưu Ly Tiên, tu tiên hơn mười năm, tuổi thật đã hai lăm, hai sáu nhưng nhìn vẫn giống hệt hồi mười lăm, mười sáu tuổi, e là cả đời này cũng chẳng thay đổi gì nữa. So sánh thế này thật quá tàn nhẫn.
Hai ả phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm Vương Lục một lúc, một ả mặt to lên tiếng cảnh cáo: "Sau này nói chuyện cẩn thận chút, ngươi cũng có linh sủng, cần gì phải thốt ra mấy lời bỉ ổi đó..."
Nói rồi không để ý đến nữa, bởi vì lúc ở ngoài cửa, họ cũng nghe ra lai lịch của Vương Lục và Lưu Ly Tiên. Nhạc gia ở Thiên Thủy hồ tuy không mạnh nhưng dù sao cũng là thế gia tu tiên, không cần thiết vì một câu nói đùa mà gây chuyện.
Có điều, khi đang định bỏ đi, một ả kia kéo tay áo ả mặt to, ả ta khựng lại, nhìn theo hướng tay ả kia chỉ, lập tức kinh ngạc.
Lúc này, Vương Lục không có tâm trạng đôi co với hai ả đàn bà trung niên nữa, xoay người định bỏ đi nhưng vừa bước được một bước, đã nghe ả mặt to lên tiếng.