Vương Lục hỏi: "Sao lại thế được? Ta nghe nói Khải Đức thành là thánh địa ẩm thực nổi tiếng gần xa, sao lại biến thành nơi toàn người ăn chay vậy?"
Ông chủ thò đầu ra ngoài cửa quan sát, xác định xung quanh không có ai mới quay vào, thở dài nói: "Còn không phải tại đám tu sĩ Ngự Thú tông kia sao? Ngươi là người nơi khác nên không biết. Hơn một năm trước, trên Vân Đài sơn ở phía bắc Khải Đức thành bỗng nhiên xuất hiện một đám người tự xưng là tu sĩ Ngự Thú tông, sau đó bọn họ liền đi khắp nơi rao giảng cái này không được ăn, cái kia không được ăn, quy củ còn nhiều hơn cả vương pháp. Tuy bọn chúng không thể công khai gây sự nhưng lén lút ngáng chân thì cũng đủ khiến người ta sống không yên ổn rồi."
Vương Lục cười hỏi: "Ngự Thú tông? Bọn họ nuôi dưỡng Linh thú, chẳng lẽ toàn cho ăn bánh bao, màn thầu sao? Những loài Linh thú hung mãnh kia chẳng phải đều ăn thịt hay sao?"
"Hừ hừ, ai bảo không phải chứ? Nhưng đáng tiếc, trong mắt bọn chúng những người dân thấp hèn chúng ta còn không bằng đám súc sinh mà bọn chúng nuôi dưỡng." Nói đến đây, ông chủ càng thêm uất ức, "Tiệm thịt của ta, hai năm trước vốn là tiệm buôn bán tốt nhất nhì khu này, ngươi xem bây giờ còn ai thèm ngó ngàng đến nữa?"
Vương Lục gật đầu: "Đa tạ ông chủ đã nhắc nhở nhưng mà ta thấy cũng không có gì to tát."