Minh Ngọc Hỏa trong hang núi dưới Hắc Triều dần dần yếu đi, nhưng Hắc Triều bên ngoài cũng sắp kết thúc. Vương Lục tính toán một chút, nhiều nhất là chỉ còn nửa canh giờ nữa là trời sẽ sáng, hắn lười châm thêm Minh Ngọc Hỏa, bèn cầm kiếm lên, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới cầm kiếm lên, bỗng nhiên có một vật nhỏ từ bên ngoài lao vào hang. Động tác của nó vô cùng nhanh nhẹn, hoàn toàn khác với những tử linh trong Hắc Triều, đến nỗi Vương Lục còn chưa kịp phản ứng.
Nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì khi Minh Ngọc Hỏa được thắp sáng, tử linh sẽ không dám đến gần, trừ phi là Hoang Man Thi Vương mới có thể tiến đến gần Minh Ngọc Hỏa, mà ở khu vực mà Vương Lục đang ở đâu đến mức xuất hiện tử linh cường đại cấp bậc Thi Vương… Vậy thì thứ không sợ lửa vừa chạy vào hang là cái gì?
Vương Lục tập trung nhìn vào, không khỏi kinh ngạc thì ra là một con chó nhỏ lông xám tro. Quả nhiên là gặp quỷ rồi, ở vùng đất hoang vu này vậy mà lại có chó!
Chuyện bất thường ắt có yêu quái. Vương Lục không chút do dự, lập tức bỏ kiếm xuống, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái nồi sắt nhỏ, một cái bát sứ, một đôi đũa, gia vị… Sau đó đặt cái nồi lên trên Minh Ngọc Hỏa, bưng bát lên, cười lớn nói: "Chó con ngoan, mau lại đây nào!"