TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuở Xưa Có Ngọn Núi Linh Kiếm

Chương 396: Tranh chức thủ tịch 22

Muốn sinh tồn trong Hắc Triều, chỉ có thể trốn xuống lòng đất, ẩn mình trong núi đá, hoặc là lặn xuống đáy sông hồ… Nhưng những nơi này cũng không phải tuyệt đối an toàn, bởi vì bản thân những nơi đó có thể đã có chủ, hơn nữa khi Hắc Triều lan tràn, những khe nứt của núi đá cũng sẽ bị nó thẩm thấu vào. Thực tế là, trong lần Hắc Triều đầu tiên sau khi đến vùng đất hoang vu, Vương Lục đã bị tử linh hoang vu chặn trong một hang núi.

Nếu đổi lại là tu sĩ khác, cho dù là Lưu Ly Tiên, nếu bị chặn trong hang như vậy cũng chỉ có một con đường chết. Cho dù Kiếm Tâm Thông Minh của nàng ta có lợi hại đến đâu thì dưới Hắc Triều này, nàng ta có thể chạy đi đâu? Mà nếu không thể phá vây thì cho dù nàng có giỏi đến đâu, cũng không thể nào chống đỡ nổi một trận chiến kéo dài cả ngày. May mà Vô Tướng Công của Vương Lục đã tạo cho hắn một con đường sống. Hắn chặn ở cửa hang, dùng Khôn Sơn kiếm tạo ra một kết giới kiếm khí ba thước, một mình trấn giữ, vạn người không thể xâm phạm. Vô Tướng Kiếm Pháp của hắn tuy không thể sát thương đối thủ, nhưng cho dù đối thủ có mạnh đến đâu cũng không thể làm gì được hắn. Ban đầu chỉ là mấy con quỷ vật cao chưa đến đầu gối, toàn thân thối rữa, sau đó là những bộ xương khô trắng bệch chui ra từ trong lòng đất, tiếp đến là Quỷ Hỏa, cương thi… Tất cả đều không thể tiến vào trong hang nửa bước. Còn muốn phá vỡ núi đá ư? Vùng đất này đã bị Hắc Triều ăn mòn hàng vạn năm, núi đá cứng đến mức không thể tưởng tượng nổi… Cho đến sau này, tử linh từ trong Hắc Triều càng lúc càng nhiều, giống như núi thi biển xương. Nhưng Vương Lục vẫn thản nhiên mỉm cười, dùng Vô Tướng Kiếm Pháp trấn giữ cửa hang, thể lực và pháp lực của hắn như vô tận, còn bền bỉ hơn so với những tử linh kia. Thỉnh thoảng hắn bị vong linh tấn công, vết thương cũng ngay lập tức khép lại, thậm chí hắn còn chẳng có chút phản ứng đau đớn nào.

Cho đến cuối cùng, một con tử linh khổng lồ như một ngọn núi nhỏ xuất hiện. Vương Lục vừa cười thầm không biết tên to xác này định chui vào trong cái hang bé tí này để so tài với mình như thế nào, vừa tập trung tinh thần, chuẩn bị ứng phó.

Nhưng ngay sau đó, tay trái của hắn đã biến mất.

Hóa ra ngọn núi nhỏ kia chỉ là một màn che mắt, thứ thật sự ra tay là một đám quỷ vụ trong suốt, vô hình có thể di chuyển tự do trong núi đá. Quỷ vụ hóa thành vô hình, không gì phá nổi, vừa ra tay đã lấy đi một cánh tay của Vương Lục. Vương Lục cũng không khách khí, vung tay phải lên, ném ra hơn trăm viên Phích Lịch Tử đã được cường hóa khiến đám quỷ vụ nổ tung.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất