Làm sao có thể? Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Vô số câu hỏi nghẹn lại trong cổ họng Phương Hạc. Bất kỳ ai có lý trí đều nhận ra Trí Giáo chính là Tà giáo, chỉ có loại người mặt dày như Vương Lục mới có thể thản nhiên chối cãi. Mấy ngày nay, Phương Hạc và Lưu Hiển đã tận mắt chứng kiến, Càn Nguyên Nhiên Huyết Công và trăm vạn giáo đồ, tất cả đều là bằng chứng không thể chối cãi.
Vì sao hai vị Trưởng lão lại tức giận như vậy khi xuống núi? Bởi vì dù là với Linh Kiếm phái hay với Vương Lục, việc thành lập Tà giáo đều mang đến ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, nhất là với Vương Lục, một khi tin tức truyền ra, hắn sẽ bị cả thiên hạ phỉ nhổ, không còn chỗ dung thân trên Cửu Châu đại lục. Vấn đề Tà giáo trong Vạn Tiên minh chỉ đứng sau Ma giáo, căn bản không thể nào biện minh. Ngươi nói ngươi được chính phủ Đại Minh quốc công nhận? Vấn đề là, một khi chuyện lớn thì cả Đại Minh quốc cũng có thể bị diệt chỉ trong nháy mắt. Dùng sự công nhận của Đại Minh quốc để che giấu bản chất Tà giáo, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, ngu xuẩn đến cực điểm! Còn những lời như thăng hoa thế giới, giải phóng sức sản xuất... thì để dành nói với thi thể của ngươi khi đầu thai đi!
Cho nên, dù Vương Lục đã thể hiện tư chất kinh người, xứng đáng là đệ tử chân truyền dưới Vấn Tâm kiếm, Phương Hạc cũng không thể bỏ qua cho hắn, nếu dung túng lúc này chỉ càng khiến hắn ta sa ngã mà thôi.
Thế nhưng lúc này, phù ấn màu vàng rực rỡ kia lại giống như một lời chế giễu, nghiền nát mọi tức giận và nghi ngờ của hai vị Trưởng lão.