Một người không thẹn với lương tâm, tuyệt đối không đồng nghĩa với việc không biết xấu hổ. Bởi vì Vấn Tâm kiếm không phải hỏi thất khiếu linh lung tâm của một người, mà là đạo tâm.
Cái gọi là đạo tâm, chính là cảm ngộ và lý giải đối với tiên đạo khi tu tiên. Mặc dù tiên đạo chia làm ba ngàn đại đạo, nhưng bất kỳ loại nào cũng có điểm mấu chốt và cơ sở của nó. Nếu muốn tuân theo những đạo này, phải tiếp nhận quy tắc của thế giới này, không thể dùng suy nghĩ của bản thân áp đặt lên quy tắc của thế giới, không thể dùng tam quan dị dạng để lý giải đại đạo, cũng không thể đường đường chính chính làm kẻ không biết xấu hổ —— trừ phi tu luyện ma công, hoặc là Nguyên Thần tu luyện đến mức trong sáng không tỳ vết thì mới là chuyện khác.
Vương Lục không tu luyện ma công, Nguyên Thần cũng chưa đến mức trong sáng không tỳ vết, cho nên khi uy lực của Vấn Tâm kiếm thật sự bộc phát, uy áp cường đại kia lập tức không thể duy trì.
Trong ảo cảnh, núi thây biển máu cùng ngàn vạn thi hài đều biến mất, chỉ còn lại bóng tối vô biên vô tận.
Không biết qua bao lâu, khi Vương Lục bắt đầu ý thức mơ hồ trong bóng tối vô biên vô tận, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: "Ngươi có tội!"