Còn tầng hào quang xanh biếc phía sau chính là Tỉnh Thần quang. Nơi nào được hào quang bao phủ, tinh thần sẽ phấn chấn, không buồn ngủ. Vương Lục dùng thứ ánh sáng này bao bọc bản thân, là để đề phòng bị Vấn Tâm kiếm ép hỏi đến mức hôn mê. Cách đối phó này cũng coi như thỏa đáng, hơn nữa chỉ cần một động tác là có thể thi triển, đối với một tên đệ tử Luyện Khí tầng sáu mà nói, quả thực là vô cùng hiếm có.
Đến nước này, làm sao Lưu Hiển không nhìn ra ý đồ của Vương Lục?
Ba ngày bố trí, thể hiện rõ khả năng tổ chức, điều động kinh người của Trí Giáo. Một tổ chức kỷ luật nghiêm minh như vậy, sao có thể đặt chung với đám Tà giáo ngoài kia được? Mặc dù trong quá trình xây dựng thành mới, vì có quá nhiều người thi triển Càn Nguyên Nhiên Huyết Công, khiến cho cả sơn cốc tràn ngập mùi máu tanh, nhưng ý chí chiến đấu sục sôi kia lại cho thấy sự khác biệt giữa Trí Giáo và những Tà giáo khác.
Sau đó, Vương Lục tự mình ra tay, một đạo lôi quang, một trận mưa sao băng, đương nhiên không phải là hành động tự cao tự đại, muốn lay chuyển một vị Trưởng lão Nguyên Anh, mà là đang phô bày khả năng khống chế, nắm bắt thời cơ một cách tinh vi, chính xác. Những kỹ năng này đều là tu vi cảnh giới không thể hiện ra được, nhưng trong thực chiến lại vô cùng quan trọng.
Đây là đang dốc hết sức thể hiện những gì mình thu hoạch được sau tám tháng rèn luyện. Lưu Hiển cũng phải thừa nhận, chỉ nhìn từ những điểm này, Vương Lục đã là nhân vật hàng đầu trong số các đệ tử lần này, ít nhất cũng không phải là kẻ vô dụng, sa đọa, ham mê quyền lực.