Vương Lục nhún vai tỏ vẻ không sao cả, sau đó liếc mắt ra hiệu với người phía sau: "Văn Bảo, mang hắn ta đi dạo quanh thôn một vòng."
"Vâng."
Thất Tinh Chưởng môn bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bị một bàn tay to lớn, đầy sức mạnh nhấc lên như nhấc một khúc thịt heo.
Tức giận, Thất Tinh Chưởng môn vùng vẫy, dù sao hắn cũng là một Hư Đan tu sĩ, cho dù hiện tại pháp lực bị phong bế, nhục thân bị trói buộc, nhưng toàn lực thi triển thì vẫn có sức lực như trâu như bò, thế mà bàn tay kia chỉ cần ấn nhẹ lên gáy hắn một cái, cỗ lực lượng cuồn cuộn đã khiến hắn không còn đường phản kháng.
Ngoảnh đầu lại, Chưởng môn nhìn thấy người phía sau, tuy rằng thân hình cao lớn, vạm chắc, nhưng gương mặt còn non nớt, vẫn chỉ là một thiếu niên, trên mặt toát lên vẻ chất phác, thật thà.