Mà trong lúc Chưởng môn Thất Tinh còn đang ngây người, Vương Lục lại nói: "Kỳ thật muốn đánh bại ngươi, không cần phải dùng nhiều cách như vậy, cho dù là thật sự đơn đấu, muốn thắng ngươi cũng không khó. Ta chỉ là chọn một biện pháp đơn giản nhất, tiết kiệm nhất mà thôi. Ngươi thua không oan, không cần phải ấm ức làm gì."
Thấy Chưởng môn Thất Tinh vẫn chưa phục, Vương Lục lắc đầu, lấy ra một vật từ trong túi Càn Khôn ném tới trước mặt gã: "Thứ này, ngươi nhận ra chứ?"
Chưởng môn Thất Tinh tập trung nhìn kỹ: "Phích Lịch Tử? Cửu phẩm linh vật... Hừ, quả nhiên là ám khí tốt nhất mà đám tu sĩ Luyện Khí các ngươi dùng để ám toán người khác. Nhưng mà, muốn dùng thứ này để đối phó với ta..."
"Không sai, dùng nó để đối phó với tu sĩ Hư Đan như ngươi đúng là không đủ, cho nên ta thích dùng số lượng để bù đắp."
Vừa nói, Vương Lục mở rộng túi Càn Khôn, từ trong túi rơi ra lăn lông lốc mấy trăm viên Phích Lịch Tử, khiến sắc mặt Chưởng môn Thất Tinh đại biến, bị mấy trăm viên Phích Lịch Tử đồng thời nổ tung, coi như là tu sĩ Hư Đan cũng không chịu nổi.