Thánh nữ khó hiểu: "Nhưng cho dù có liều mạng thì sao? Dùng Càn Nguyên Nhiên Huyết Công để đổi lấy tu vi căn bản là không đáng..."
"Sao lại không đáng? Đúng là Lục Hòa linh căn khổ tu trăm năm có hi vọng Trúc Cơ, nhưng những người thường này ai có thể có trăm năm thời gian để mà lãng phí chứ? Ở môn phái Vạn Tiên minh, đệ tử được bao ăn bao ở, chỉ cần chuyên tâm tu hành, nhưng chúng sinh phàm tục thì không làm được, không canh tác là chết đói, không dệt vải là không có quần áo mặc, có quá nhiều việc vặt vãnh phân tâm, hơn nữa ta cũng không có thời gian chờ bọn họ tu hành có thành tựu, thời gian rèn luyện môn phái tổng cộng chỉ cho có một năm! Muốn tận dụng triệt để sức lao động, đương nhiên là dùng Càn Nguyên Nhiên Huyết Công để rút ngắn tu hành của bọn họ, càng sớm có tu vi thì càng sớm có thể cống hiến cho sự phát triển của Trí Giáo. Trí Giáo hiện tại đang trong thời kỳ phát triển, có thể nhanh một bước thì phải nhanh một bước."
"Nhưng những người bị thiêu đốt tuổi thọ kia, chẳng phải là quá thiệt thòi sao?"
Vương Lục cười lạnh một tiếng: "Linh tỷ, tỷ từ khi nào lại trở nên lương thiện như vậy? Không có người đi trước chịu thiệt trồng cây thì người đến sau làm sao hóng mát? Hiện tại Trí Giáo phát triển nhanh chóng như vậy, còn phải nhờ vào đám người mới dẫn khí nhập thể này, một mặt tạo hiệu ứng quảng cáo, một mặt bỏ công sức ra xây dựng cơ sở, những pháp đàn phụ trợ, Linh Thảo viên, Địa Linh điện của Vương gia thôn kia... Chẳng lẽ bắt chúng ta tự mình xây dựng sao? Mà không có những cơ sở hoàn bị này, làm sao Trí Giáo có thể thu hút nhân tài cấp cao gia nhập? Tuần trước lại có ba tán tu Luyện Khí thượng phẩm ngỏ ý muốn gia nhập Trí Giáo... Nếu cứ chậm chạp chờ đợi đám phế vật kia tu hành có thành tựu thì đời này cũng đừng mong Trí Giáo có thể phát triển."
Nói đến đây, Vương Lục cảm khái một câu: "Sự phát triển của một giáo phái, chính là dựa vào sự tích lũy tư bản nguyên thủy đầy máu tanh và vô nhân tính, Linh tỷ à, tỷ phải học cách thích ứng với điều này."