Thu hoạch ngoài dự kiến chính là cuối cùng cũng điều tra rõ được kẻ chủ mưu đứng sau. Nói ra thì cũng không phải là nhân vật tầm cỡ gì, cũng không biết là tiểu tử con nhà ai rảnh rỗi sinh nông nổi, viết cho Trần Duyên đường một bức thư tố cáo, tố cáo Thương Khê Châu, Đại Minh quốc có hoạt động tà giáo bất chính… Loại thư tố cáo như vậy mỗi năm Trần Duyên đường nhận được không dưới một ngàn thì cũng phải tám trăm bức, thông thường đều bị xem như giấy lộn mà đốt đi, thế nhưng bức thư này lại không thể làm như không thấy, bởi vì người viết thư lại là một vị đệ tử chân truyền của Ngũ Tuyệt Vạn Tiên minh!
Chết người hơn là, mấy tháng trước ở Thương Khê Châu xảy ra một trận rối loạn, khiến Trần Duyên đường của Vạn Tiên minh bị liên lụy rất lớn, Đường chủ và Phó đường chủ đều bị trách phạt, từ đó trở nên vô cùng nhạy cảm. Trước đó, Thiên Linh giáo ở Bạch Nguyệt quốc bị Linh Kiếm Trưởng lão xuất kiếm tiêu diệt, kẻ chủ mưu đứng sau là Chí Phong chân nhân đã đích thân đến Linh Kiếm phái chất vấn, kết quả đại bại mà về, còn bị phạt tước đoạt nhục thân, phải chịu hình phạt súc sinh tra tấn suốt mười năm… Những chuyện này, Vạn Tiên minh không hề công khai ra ngoài, nhưng thái độ của Thịnh Kinh tiên môn với Linh Kiếm phái lại có chuyển biến rất lớn, đặc biệt ở trong phạm vi Thương Khê Châu, các thế lực khác có thể không coi trọng, nhưng tuyệt đối không thể phớt lờ ý kiến của Linh Kiếm phái.
Bởi vậy mới có phen sóng gió này, may mắn là chỉ là một bức thư tố cáo từ một tên đệ tử, hơn nữa cũng không có động tĩnh gì thêm, miễn cưỡng có thể tiêu hóa được… Chỉ là lúc từ Trần Duyên đường trở về, cho dù là Chưởng môn hay là mấy vị nguyên lão, đều có cảm giác như vừa lột đi một lớp da.
Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng cơn tức giận trong lòng vẫn phải trút, bị Trần Duyên đường chèn ép, Thất Tinh môn bọn họ không có cách nào phản kháng, nhưng đám sâu bọ ti tiện kia ở Cẩu Nhĩ sơn suốt một tháng, cũng nên đến lúc phải thanh lý rồi!
Thế nhưng, ngay khi Chưởng môn vừa mới nghỉ ngơi hồi sức, chuẩn bị khởi binh thì phiền phức mới lại ập đến.