Sau đó, Vương Lục lại rót linh khí vào, nhưng dù thế nào quả cầu cũng không chịu động đậy. Suy nghĩ một phen, Vương Lục nhận ra, hai lần phun ra vừa rồi, đại khái là do pháp đàn mới được lập thành, bên trong còn sót lại chút tàn dư của linh khí triều tịch, lúc này chỉ dựa vào lượng linh khí bản thân rót vào, căn bản không đủ để hoàn thành một lần ngưng kết chuyển hóa.
Việc này cũng không đáng ngại, tuy tu vi của Vương Lục có hạn, linh khí không đủ, nhưng linh thạch thì còn nhiều, bèn lấy từ trong giới tử đại ra một ít linh thạch, sau khi tinh luyện xong liền rót linh khí vào pháp đàn, thử nghiệm vài lần, đại khái cũng nắm rõ quy luật của pháp đàn hình cầu này. Sản phẩm của pháp đàn này hoàn toàn là ngẫu nhiên. Nhưng lượng linh khí cần thiết cho mỗi lần phun ra lại cố định, ước chừng là lượng linh khí chứa trong một trăm ba mươi viên linh thạch tiêu chuẩn.
Ít hơn con số này, cho dù có dùng sức đá thế nào, pháp đàn cũng sẽ không chuyển động. Còn nếu nhiều hơn con số này, pháp đàn sẽ lưu trữ phần còn lại, nếu còn nhiều hơn nữa thì sẽ phun ra nhiều lần.
Trong mắt Vương Lục, pháp đàn hình cầu này chẳng khác nào một cái hòm rút thăm trúng thưởng, một trăm ba mươi viên linh thạch đổi lấy một lần rút thăm, phần thưởng ngẫu nhiên, tính bất ngờ cực lớn... Khoan đã, hình như thiết lập này có phần quen thuộc!?
Vương Lục ngẩn người một lát, sau đó cắn răng một cái, lấy ra một đống linh thạch cuối cùng được cất kỹ dưới đáy hòm, ước chừng có đến mấy trăm viên, sau đó rót mạnh linh khí vào trong pháp đàn, thủ bút lớn như vậy, khiến cho đám người lão dâm tặc đang vây xem trố mắt ra!