Lão dâm tặc nhớ lại chuyện xưa, cười khổ một tiếng: "Chưởng môn chúng ta cũng không phải hạng người dễ đối phó, cũng xuất thân từ Vạn Tiên minh... Thật ra trong các Trưởng lão của môn phái có một nửa xuất thân từ môn phái lớn, tuy rằng theo như ngươi thấy là bỉ ổi, nhưng trong những kẻ bỉ ổi, Thất Tinh môn cũng coi như là phát triển không tệ."
"Ồ? Nếu đã có nền tảng này, tại sao không thành thật tu hành, cứ phải đi lừa gạt đám sơn dã thất phu kia?"
Lão dâm tặc nói: "Lợi ích làm mờ mắt thôi... Cao tầng Thất Tinh môn, cơ bản đều là những kẻ tu hành gặp trở ngại, khó có thể tiến thêm một bước, cho nên nản lòng thoái chí, dục vọng liền tăng lên, những năm gần đây đi lừa gạt khắp nơi, tích lũy được khối tài sản kha khá, thật sự không nỡ dừng tay. Nhất là mấy năm trướ, ở Bạch Nguyệt quốc có một lô hàng thượng đẳng, dùng để mê hoặc thế nhân, hiệu quả rất tốt. Thời điểm Thất Tinh môn chúng ta huy hoàng nhất đã từng coi cả phủ thành của một phủ là phạm vi thế lực của mf! Trong số mấy chục vạn người trong thành, tín đồ của chúng ta chiếm sáu bảy phần mười, trong khoảng thời gian đó, cho dù là đệ tử cấp thấp của chúng ta đều sống rất sung sướng. So với những kẻ không có tư chất lại không có cơ duyên, hết lần này tới lần khác còn tin tưởng tu hành là phải tự mình nỗ lực khổ tu, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần!"
Nghe đến đó, Vương Lục cũng thấy hứng thú: "Sung sướng? Có thể sung sướng bao nhiêu? Tài phú ở trần gian dù có nhiều hơn nữa, cũng chỉ đến thế thôi!"
Lão già dâm tặc lắc đầu: "Đó là do ngươi chưa biết. Nếu là Vương Gia thôn, Võ Hầu huyện, những nơi như vậy đúng là không có bao nhiêu thứ béo bở để vơ vét, nhưng đổi lại là những huyện thành giàu có, thậm chí là phủ thành, vậy thì lại khác. Tuy rằng pháp khí thượng phẩm, pháp bảo gì đó vẫn hiếm thấy, nhưng tài nguyên khác lại cực kỳ phong phú. Ví dụ như linh thạch, ta nhớ năm đó chiếm cứ phủ thành, trong vòng một năm Thất Tinh môn chúng ta đã vơ vét được hơn mười vạn linh thạch, tuy rằng phẩm cấp không đồng nhất, nhưng dù sao cũng là..."