Đương nhiên, nói là tuyệt sắc khuynh thành thì cũng không hẳn, nhưng dung mạo xinh đẹp, dáng người đầy đặn, hai điểm này kết hợp cùng một chỗ cũng không phải dễ thấy. Tuy rằng không thể lấy một địch trăm nhưng có lẽ có thể giải quyết được cơn khát khao lúc này - thật đúng là cấp bách. Nếu cứ tiếp tục nhịn nữa, lão tu sĩ cảm thấy chưa đến một canh giờ, hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma mất!
Cho nên nói, đến lúc này, đừng nói là thân thế nàng ta bất minh, cho dù biết rõ nữ nhân này lai lịch bất phàm, hắn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm, cứ xách thương lên ngựa rồi tính tiếp! Huống chi trong viện nhà mình có trận pháp bảo vệ nghiêm mật, hắn còn sợ ai dám xông vào đây chứ?
Mà đối với người nào đó mà nói, sự tình thuận lợi đến mức kỳ lạ. Vốn dĩ còn có mấy cửa ải phải tốn chút tâm tư suy nghĩ, ví dụ như tắm rửa thay y phục gì đó... Ai ngờ đâu lại thuận buồm xuôi gió, trực tiếp được đưa vào phòng chính! Ngược lại là bản thân hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý kĩ càng!
Mẹ kiếp, thuốc còn chưa kịp uống, bùa tăng lực cũng chưa kịp dán, đã phải đánh quái rồi sao? Không phải chứ?
Một mình một ngựa chống lại một tên tu sĩ Trúc Cơ, đối với Vương Lục mà nói là một thử thách vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có thể nói là nan đề khó giải. Huống hồ trạch viện này là sân nhà của đối phương, không biết đã bố trí bao nhiêu cạm bẫy. Lúc trước nghe Vân Bảo thuật lại một lượt, Vương Lục có thể xác nhận được đại khái ba tầng trận pháp.