Tên kia lúc làm nhà thám hiểm chuyên nghiệp, cũng có phần đáng tin cậy.
Người không đáng tin cậy là mình... Mẹ kiếp, đây là đang làm cái trò gì thế này? Khách sạn ngon nghẻ buôn bán ngày nào cũng kiếm tiền vạn lại không thèm mở, chạy đến cái nơi khỉ ho cò hót này diễn trò bán mình cứu đệ, hơn nữa... Lại còn phải ăn mặc diêm dúa trước mặt một tên háo sắc!
Rốt cuộc mình bị quỷ ám thế nào mới đồng ý với yêu cầu vô sỉ của Vương Lục chứ? Chẳng lẽ là do mấy ngày trong tháng?
Aiii, thôi vậy, dù sao lát nữa có thể đánh cho tên háo sắc kia gãy xương, coi như trút giận, đợi xong việc sẽ xử lý Vương Lục sau.
Hơn nữa... Nói thật lòng, được người khác khen ngợi dung mạo, cảm giác cũng rất sảng khoái, nhớ lại lúc ở Linh Kiếm Phong, đám đệ tử ngu ngốc kia đúng là có mắt như mù!