"Đương nhiên ngươi thì không tiếc rồi! Ta tiếc!"
"Nữ nhân sinh ra là để yêu thương mà..."
Từ biệt cha mẹ, Vương Lục ra roi thúc ngựa, một đường trèo non lội suối, so lúc đến còn nhanh hơn, chỉ mất hai ngày đã trở về Linh Kiếm sơn, cả quãng đường như chó chạy ngoài đồng.
Linh Khê trấn dưới chân Linh Kiếm sơn vẫn là một mảnh thê lương tiêu điều như cũ, không còn đại hội Thăng Tiên làm động lực kinh tế, Linh Khê trấn lập tức bị đánh về nguyên hình, có điều cư dân trong trấn hiển nhiên không để tâm trấn có phồn vinh hay không, vẫn cứ an nhàn sống cuộc sống của mình.
Là cư dân dưới chân Linh Kiếm phái, mấy trăm người này không phải tu sĩ cũng không phải phàm nhân đơn giản, mỗi người đều có lai lịch bất phàm, nếu như chịu khó tìm hiểu kỹ càng...