Chỉ có điều, không đợi Vương Lục kể đến cuộc sống năm thứ hai, ngoài phòng liền vang lên một đợt ồn ào, cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người.
Vương lão gia và phu nhân nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một nỗi bất an.
Mà lục thức nhạy bén hơn hai vị lão nhân gấp trăm lần, Vương Lục đã nghe rõ ràng tiếng ồn ào bên ngoài, không khỏi cười lạnh.
"... Không ngờ cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi đi trên con đường này, đúng là thứ tiện nhân không biết xấu hổ."
Dứt lời, hắn đứng dậy, đưa tay nắm lấy Khôn Sơn kiếm.