"Ta chỉ là quá vui mừng thôi." Tùy thị lau nước mắt: "Ta, ta đi xào thêm hai món nữa, không ngờ Lục Nhi lại về nhà, chưa kịp chuẩn bị đồ ăn cho con."
Nói xong, liền đứng dậy đi vào bếp.
Vương lão gia hừ một tiếng, giải thích với Vương Lục: "Thời gian trước, không biết mẹ con nghe ai kể chuyện, nói cái gì mà tiên nhân vô tình, lục thân không nhận, thậm chí còn có chuyện giết vợ chứng đạo. Vừa hay con lâu như vậy không về nhà, cũng không gửi thư, bà ấy cứ lo lắng con đã quên mất chúng ta, lúc nào cũng lải nhải, haii, đã gặp mặt rồi còn lo lắng gì nữa?"
Tuy nói vậy, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa một chút lo âu, chỉ có điều đã nhanh chóng bị nụ cười che giấu:
"Lục Nhi, con nói con đã cầu được tiên, vậy... Tiên đạo rốt cuộc là cái gì? Có thể..."