Vậy thì, rốt cuộc sư phụ đã làm thế nào mà có thể để lại ấn tượng sâu sắc như vậy cho Ngạo Quan Hải sư thúc? Vị Trưởng lão dị tộc này tuy rằng chất phác ngay thẳng nhưng cũng không phải kẻ ngốc, với thân phận dị tộc mà có thể leo thẳng lên chức vị Trưởng lão ở Linh Kiếm phái, làm sao có thể là kẻ ngốc được?
Mặc dù theo như lời Ngạo Quan Hải sư thúc nói, lúc trẻ từng chịu ơn rất lớn của sư phụ... Nhưng đã gần trăm năm trôi qua, ân tình lớn đến đâu cũng sẽ phai nhạt, tuyệt đối không thể là lý do khiến sư thúc tôn kính nàng ta như vậy. Huống chi trong khoảng thời gian đó, Ngạo Quan Hải sư thúc đã luyện chế kiếm hoàn cho nàng ta, những loại linh đan diệu dược khác cũng cung cấp như nước chảy, ân tình mấy cái mạng cũng trả hết rồi, vậy mà hắn ta vẫn mang dáng vẻ nợ nần chồng chất... Từ đó suy ngược lại, sư phụ lừa gạt kẻ ngốc... À không, thủ đoạn giao tiếp phải cao minh đến mức nào?
Nếu như có thể học được chiêu này, thu phục Chưởng môn, Truyền Công Trưởng lão, Chưởng Hình Trưởng lão gì đó làm thuộc hạ, sau này ở Linh Kiếm phái chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao?
Mang theo suy nghĩ lung tung, Vương Lục bước vào Đại Thực đường của Phiêu Miểu phong.
Không còn cách nào khác, bởi vì khoảng thời gian trước ăn trực ở quán trọ Như Gia quá nhiều, một bữa ăn hết sạch lương thực dự trữ ba ngày của người ta, Vương Lục tạm thời bị Tiểu Linh Nhi liệt vào danh sách đen, đáng hận hơn là nàng ta còn treo một tấm biển ở cửa: Cấm chó và Vương Lục vào!