Quan Hải sư thúc nói xong liền rời đi, không hề dừng lại, mà một lần đi là mất tăm hai ngày, trong khoảng thời gian đó, căn bản không hề đến quấy rầy giấc ngủ của Vương Lục. Mãi đến sáng ngày thứ ba, vị Trưởng lão dị tộc này mới mang theo một đôi mắt đỏ ngầu, gõ cửa phòng của Vương Lục với vẻ mặt hưng phấn.
"Tiểu Vương Lục, ta luyện chế xong rồi!"
Vương Lục ở bên trong thức suốt đêm xem tiểu thuyết, vừa mới chợp mắt được một lúc, đã bị đánh thức, giật mình tỉnh giấc. Nhưng mà, sau khi mở cửa, nhìn thấy viên đan dược trên tay của Quan Hải sư thúc thì cơn tức giận trong lòng hắn lập tức tiêu tan.
Viên đan dược tròn trịa, sáng bóng, nằm yên lặng trong lòng bàn tay của Quan Hải sư thúc, giống như một viên hổ phách, nhưng bên trong lại ẩn chứa dược lực vô cùng to lớn, cùng với kiếm ý sắc bén, ập vào mặt Vương Lục. Cho dù Vương Lục có tư chất là Không Linh Căn, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Mặc dù bản thân không am hiểu luyện đan, nhưng Vương Lục có thể nhận ra giá trị của viên đan dược này còn cao hơn cả Dung Vân đan mà Thất Sư Thúc tặng cho hắn, đây chính là nhất phẩm linh đan!