Cái loại phát triển thần kỳ này là sao chứ! Với cái đức hạnh của sư phụ, chẳng phải nên là người đại diện cho câu nói "Ta có rất ít bằng hữu" sao? Ngay cả những nhân vật có thực quyền như Chưởng môn và Chưởng Hình Trưởng lão mà nàng ta cũng dám đắc tội, thậm chí còn khiến người ta hận thấu xương, vậy thì tại sao có thể kết giao với một người bằng hữu hào phóng như vậy?
Mang theo vô số kinh ngạc, Vương Lục nhận túi Càn Khôn, sau đó trừng lớn mắt nhìn Thất Trưởng lão, giống như muốn nhìn thấu bóng đen dưới lớp mũ trùm kia.
Lúc này, Chưởng môn nhân lại cười nói: "Sư đệ, nơi này toàn là người nhà, ngươi có thể bỏ mũ trùm đầu xuống rồi."
Thất Trưởng lão sửng sốt một chút, vỗ vỗ đầu: "Xem ta này, đi lại bên ngoài quen rồi, hoàn toàn thành thói quen."
Vừa nói, vị tu sĩ kia lật mũ trùm đầu xuống, để lộ ra dung nhan thật sự thần bí đã được che giấu bấy lâu.