Phong Ngâm thở dài: "Nào có dễ dàng đại thành như vậy, ta đã tu luyện công pháp này mười năm rồi mà vẫn chưa thể coi là nhập môn. Có lẽ là do ta không có thiên phú về khoản này, làm nhiều mà được ít, sở dĩ ta tu luyện công pháp này là vì Dao nhi, con bé có tư chất hơn người, rất thích hợp để tu luyện loại công pháp này".
Nghe vậy, Lưu Hiển không khỏi cười nói: "Sư huynh lại khiêm tốn rồi, tuy rằng Dao nhi có tư chất hơn người, nhưng so với Tiểu Lưu Ly của Thông Minh phong thì cũng không hơn được bao nhiêu, huống hồ, chỉ cần tư chất trên tam phẩm thì thứ quyết định thành tựu không phải là linh căn mà là cơ duyên. Hơn nữa, cho dù chỉ xét về linh căn, bây giờ đã có Vương Lục là Không Linh Căn, Dao nhi nhà huynh chưa chắc đã là đệ nhất thiên hạ. Vừa rồi ta thấy, Vương Lục đã thành công dẫn khí nhập thể, với tư chất Không Linh Căn, tiền đồ của hắn thật sự là không thể ước lượng".
Phong Ngâm hừ lạnh một tiếng: "Đi theo một lão già như vậy, e là chỉ có giới hạn dưới là không thể ước lượng... Cái gì, thằng nhóc này dám xông vào kết giới của Đại Tiểu Thanh Vân!".
Trong lúc Phong Ngâm chân nhân đang kinh ngạc thì ba người Vương Lục vẫn đang ung dung đi trên đường vào núi.
Vương Lục, Tiểu Linh Nhi, Văn Bảo, ba người tiến vào Tiểu Thanh Vân, sau đó đi thẳng đến Thanh Long hạp, không hề lưu luyến bất kỳ nơi nào trên đường đi.