Mộc Hiểu do dự: "Nhưng mà theo quy định..."
Vương Lục nói: "Đúng vậy, theo quy định, trừ phi là đệ tử chân truyền như ta, còn không Thanh Vân phong không cho phép người thường bước vào. Nhưng nếu được Trưởng lão bảo đảm thì có thể xem xét. Hiện tại, giấy tờ bảo lãnh của Ngũ Trưởng lão ta có thể tùy tiện viết, mấu chốt là Mộc Hiểu sư đệ có chịu đồng ý hay không."
Mộc Hiểu trầm mặc gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu được mấu chốt.
Nếu chỉ là cứng nhắc theo quy định, Vương Lục lấy danh nghĩa Trưởng lão viết giấy bảo lãnh, hoàn toàn có thể đặc sự đặc biện dẫn ngoại viện vào. Nhưng bởi vì cái gọi là quy củ là chết, con người là sống, vì tránh những rắc rối không cần thiết khi thực hiện, cần có nhân viên làm việc linh hoạt như Mộc Hiểu.
Mà vấn đề hiện tại có hai, thứ nhất, Vương Lục tự ý sử dụng con dấu của Trưởng lão như vậy có hợp quy định hay không? Thứ hai, cho dù là do chính tay Ngũ Trưởng lão viết, xét thấy tính cách của nàng ấy, giấy tờ bảo lãnh có hiệu lực hay không còn phải xem xét lại. Cho nên người đưa ra quyết định cuối cùng, có cho phép Vương Lục dẫn ngoại viện vào hay không, chính là Mộc Hiểu.