Chu Tần cũng phụ họa: "Nếu vậy ta càng phải cảm tạ các vị sư huynh sư đệ, nếu không phải mọi người phát huy xuất sắc, ta thật sự không tìm được lý do gì để mời Mộc Hiểu sư huynh cùng ăn cơm, cơ hội này khó có được lắm."
Mọi người cười nói vui vẻ, có thể nói là khách và chủ đều tận hứng, ngay cả Vương Trung luôn mang vẻ mặt u ám cũng để lộ nụ cười chân thành.
Hai năm trước, tiểu thư đồng từng cho rằng tu hành Tiên đạo có thể khiến bản thân tự cường tự lập, trở thành Vương Trung đường đường chính chính. Thế nhưng hai năm trôi qua, mặc dù tu vi hắn tinh tiến không kém bất kỳ ai, cũng chẳng còn tên công tử bột nào sai khiến hắn như gia nô nữa, nhưng hắn vẫn không thể nào thoát khỏi cái bóng của một người. Cho dù người kia chưa từng nói nửa lời trách cứ việc hắn phản bội hai năm trước, thỉnh thoảng gặp mặt ở Đằng Vân đường còn nhiệt tình chào hỏi... Nhưng tất cả những điều đó càng khiến Vương Trung thêm khổ sở, đứng ngồi không yên.
Cụ thể vì sao thì hắn cũng không nói rõ được, chỉ biết hai năm qua hắn luôn cảm thấy áp lực, ngày thường hành sự rất thận trọng, càng không dám gặp mặt Vương Lục. Lần rèn luyện môn phái trước, thân là đệ tử nội môn, đáng lẽ hắn phải tham gia, nhưng nghe nói Vương Lục cũng đăng ký nên vội vàng kiếm cớ thoái thác. Thà rằng bỏ lỡ một lần rèn luyện quý giá, cũng không muốn gặp mặt Vương Lục.
May mà cách đây không lâu, Nhạc Vân sư huynh đã tìm đến, mời hắn tham gia lần rèn luyện thứ hai này. Lần này không có Vương Lục, Vương Trung như trút được gánh nặng, biểu hiện cực kỳ xuất sắc.