Mấy năm trước, sư phụ Lưu Hiển từng nói với mấy đệ tử trong một buổi học.
"Các ngươi đều là thiên tài tu tiên với tư chất hơn người, nhưng Cửu Châu đại lục rộng lớn vô biên, kỳ nhân dị sĩ vô số kể, trên đời này vẫn luôn tồn tại những thiên tài còn xuất sắc hơn các ngươi. Mà khoảng cách giữa thiên tài với thiên tài, có lẽ còn vượt xa tưởng tượng của các ngươi."
Lúc đó, mấy vị sư huynh đệ đều khiêm tốn lắng nghe, thầm nghĩ có lẽ sư phụ đang nói đến mấy tên yêu quái mà các vị Trưởng lão thu nhận trong mấy năm gần đây - khoảng cách giữa bọn họ quả thực rất lớn, khiến người ta nản lòng thoái chí. Nhưng sau một thời gian, mọi người cũng dần quen, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác...
Nhưng sau khi nhận ra Vương Lục rất có thể là loại thiên tài vượt quá sức tưởng tượng kia, Mộc Hiểu liền ăn ngủ không yên, mấy ngày nay đi làm luôn lo lắng tên kia sẽ xông ra, cầm bảng điểm cống hiến bốn chữ số đến đòi nợ.
Tuy lý trí nói cho y biết, cho dù là những thiên tài trong môn phái cũng không thể nào kiếm được hơn năm trăm điểm, nhưng nếu là Vương Lục...