Vương Lục ở bên cạnh gật đầu: "Nơi này hẳn là một mạch địa của Thanh Vân phong, đặc biệt thích hợp cho linh chi sinh trưởng, đáng tiếc không thấy Nhục Linh Chi ngàn năm trong truyền thuyết."
"Không sao, không đủ chất thì lấy lượng bù, ngàn năm không có, nhưng năm sáu trăm năm thì nhiều vô số kể."
"Mẹ kiếp, Loli thảo năm trăm năm ngươi cũng hái? Ngươi muốn tuyệt tử tuyệt tôn sao?"
"Dù sao trăm năm mới có một lần, không hái chẳng lẽ để cho người khác?"
Nhìn bàn tay nhỏ bé của nữ nhân áo trắng vươn ra, quét sạch linh chi tích lũy mấy trăm ngàn năm trên đài cao, Vương Lục cảm thán sư phụ đúng là có tiết tháo của người nghèo, quả nhiên dùng chính sáchTam Quang, hoàn toàn không để ý đến sự phát triển bền vững, đồng thời cũng phải nghĩ cách để tự mình thoát khỏi vũng bùn này.