"Khốn kiếp! Ngươi muốn ăn đòn nữa hả? Im miệng!"
Vọng Nguyệt Hống vội vàng che mũi, yên lặng chạy về phía Thạch Mộc Viên, đánh nhau với chúng.
Tuy rằng không dám dùng sát chiêu mạnh nhất, nhưng chỉ bằng vào thân thể cường tráng của mình, Vọng Nguyệt Hống đã đủ để đối phó với Thạch Mộc Viên. Cự Viên nhìn thấy Vọng Nguyệt Hống cũng có phần sợ hãi, không dám dùng hết sức, cho nên hai con đánh một mà vẫn không chiếm được thượng phong.
Lúc này, đám người Hoắc Dĩnh cũng không bỏ lỡ cơ hội, thi triển pháp thuật, phi kiếm tấn công tới tấp. Cùng với sự trợ giúp của Vọng Nguyệt Hống, bọn họ đánh cho hai con yêu thú mặt mũi bầm dập, phải ôm đầu xin tha.
Không lâu sau, trước mặt mọi người là một con Vọng Nguyệt Hống cùng hai con Thạch Mộc Viên đang quỳ gối chờ Vương Lục xử lý. Hoắc Dĩnh đỡ Nhạc Vân đang bị thương, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ. Bóng lưng màu đỏ trắng của Vương Lục lúc này sao mà cao lớn đến thế.