Mọi người cố hết sức chống đỡ, chậm rãi lùi về phía sau, tình thế vẫn vô cùng nguy hiểm, còn Vương Lục đang trực diện tiếng gầm rú... Hoắc Dĩnh không dám tưởng tượng.
Ở khoảng cách gần như vậy, không có bất kỳ bảo vệ nào, mà hắn chỉ mới là Đoán Thể nhị phẩm... Cho dù có tan xương nát thịt cũng không có gì lạ, đáng hận, bản thân không thể bảo vệ mọi người, là một trong những người dẫn đội, nàng hối hận vô cùng, tiếng gầm rú như sóng biển ập tới, khiến nàng không ngẩng đầu nổi, hai chân dần quỵ xuống.
Nhưng đúng lúc này...
"Mẹ kiếp, còn nửa năm nữa mới đến Lập Xuân, ngươi gầm cái gì!?"
Rầm!