"Ơ kìa? Lại là một con thuộc dòng dõi Vọng Nguyệt? Thú vị đấy, để ta xử lý nó, ta muốn đơn đấu với nó!"
Dưới ánh mắt kinh hãi muốn chết của Hoắc Dĩnh, vị Hồng Bạch nào đó tay cầm nhuyễn kiếm, nghênh ngang đi về phía con yêu thú đầu trâu.
"Ha ha, lại gặp con cháu của Vọng Nguyệt à, to xác như vậy, ngươi là cha của Vọng Nguyệt Hồ sao?"
Cha cái đầu ngươi ấy! quái đầu trâu thì sinh ra hồ ly kiểu gì!? Mẹ nó phải dị biệt lắm mới thế!? Ngươi nhìn hai chữ Vọng Nguyệt thì nghĩ nó có quan hệ họ hàng với Vọng Nguyệt Hồ, cùng thuộc một dòng Vọng Nguyệt à!? Ngươi đọc cuốn "Cửu Châu Tinh Quái Chí" mượn được của Văn Nhân để làm gì thế! Tuy rằng cùng sinh ra ở Vọng Nguyệt cốc, nhưng khác biệt giữa Vọng Nguyệt Hống và Vọng Nguyệt Hồ cũng giống như khác biệt giữa đầu óc của ngươi và người thường vậy! Khác nhau một trời một vực đấy!
Trong lòng Hoắc Dĩnh gào thét không thôi, giờ nàng mới hiểu được nỗi khổ tâm của Nhạc Vân sư huynh khi đối mặt với tên đệ tử chân truyền này, thật sự là đau đầu muốn nứt ra.