Văn Bảo đã ra tay, hai nàng cũng không còn quá câu nệ, mỗi người lấy một quả, ăn từng miếng nhỏ. Nhạc Vân và Hoắc Dĩnh tự mình lo liệu, không cần phải nói, chỉ có Chu Tần là khó chịu nhất, muốn ăn mà không được.
Nói thật là hắn rất đói, tu vi Luyện Khí cửu phẩm còn lâu mới đạt đến cảnh giới ích cốc, huống chi những người khác đang ăn uống ngon lành trước mặt, khiến hắn càng thêm đói bụng…
Thế là Chu Tần trừng mắt nhìn tên mập phá vỡ bầu không khí yên lặng kia.
Văn Bảo giật nảy mình, suýt chút nữa làm rơi quả dại trên tay: "Cái này, Chu Tần sư huynh, sao vậy?"
Chu Tần mắng: "Đồ bố thí mà ngươi cũng ăn ngon miệng như vậy sao?"