Dịch: Athox
Chu Mộc Mộc tức giận nói: "Bồi thường? Khẩu khí thật lớn, ta muốn nghe xem, rốt cuộc Thịnh Kinh tiên môn các ngươi có thể trả giá lớn đến mức nào, mà dám mở miệng yêu cầu chúng ta từ bỏ truyền thừa của Kiếm Trủng?"
Vọng Nguyệt Loan Vũ nói: "Nực cười, từ bao giờ mà truyền thừa của Kiếm Trủng đã trở thành vật trong túi của Côn Luân tiên sơn các ngươi rồi? Nói như thể nếu các ngươi không từ bỏ thì người khác không có cách nào có được vậy. Bất luận ngươi có thừa nhận hay không, trong chuyến đi đến Kiếm Trủng lần này, Thịnh Kinh tiên môn chúng ta là người nắm chắc phần thắng nhiều nhất. Chúng ta chỉ hy vọng quá trình có thể diễn ra suôn sẻ, hòa bình hơn một chút, trao đổi lợi ích dù sao cũng tốt hơn là chém giết lẫn nhau. Đương nhiên, nếu các ngươi kiên quyết từ chối, nhất định phải xé rách mặt mũi, Thịnh Kinh tiên môn chúng ta cũng không sợ bất kỳ kẻ nào. Chu Mộc Mộc, ngươi có bản lĩnh thì khai chiến đi? Ngươi có bản lĩnh thì khiêu chiến Thịnh Kinh tiên môn chúng ta đi?"
Vừa nói, khí thế của Vọng Nguyệt Loan Vũ càng lúc càng mạnh mẽ, Nghê Thường Vũ Y trên người nàng tỏa ra hào quang chói mắt, sắc bén những chiếc lông vũ trên tà váy rung lên tựa như lưỡi đao, chỉ trong nháy mắt, tiên hạc hóa thành kim điêu, sát khí đập vào mặt.
Chu Mộc Mộc cũng không cam lòng yếu thế, nàng xuất thân từ Côn Luân, là tiên tổ của Cửu Châu tiên đạo, chưa từng bị kẻ khác khiêu khích như vậy.