Hổ Vương nghe vậy sững sờ, một lát sau bỗng nhiên cười ha hả: "A Hạ, ngươi đã nói đến mức này, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Ngươi muốn cái gì, cứ lấy đi! Ta bây giờ đã là thân tàn ma dại, không thể che chở cho ngươi được nữa rồi, tu vi của ta, thể xác của ta, công pháp của ta, tất cả mọi thứ, ngươi cứ việc lấy đi! Ta chỉ mong một ngày nào đó, ngươi sẽ không hối hận vì hành động ngày hôm nay của mình!"
"Hối hận? Ta hối hận làm gì? Đây là cơ duyên ngàn năm có một của ta, không nắm chắc thì ta mới phải hối hận! Được rồi, xem như ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái!"
Nói xong, A Hạ cười lớn, bàn tay khép lại. Nguyên Anh của Hổ Vương chỉ trong nháy mắt đã bị bóp nát, mà đồng tử của A Hạ bỗng nhiên lóe lên tia sáng màu tím.
Một lát sau, ánh sáng trong mắt A Hạ dần dần ảm đạm, sinh cơ chỉ trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn, cả người mềm oặt, không nhúc nhích. Mà thân thể Hổ Vương lại khẽ run lên, hắn mở mắt, trong mắt là một mảnh u ám.
"Lực lượng thật cường đại... Đây chính là thế giới của tu sĩ Nguyên Anh sao? Rõ ràng là một kẻ sắp chết nhưng còn cường đại hơn so với ta lúc khỏe mạnh."