Trong khu nghỉ ngơi, Lộ Khiêm Tài cảm khái.
Triệu Khương Nguyên bực tức nói: "Thịnh Kinh tiên môn sao có thể nói thật với chúng ta? Chỉ có điều Linh Kiếm phái này quả thực lợi hại hơn so với tưởng tượng, không nói đến Vương Lục, Lưu Ly Tiên thật sự rất lợi hại, còn có Nhạc Vân, Văn Bảo... tuy rằng tu vi không cao nhưng căn cơ lại rất vững chắc. Hừ, quả nhiên là đám người Man di."
Đối với thái độ tự cho mình là đúng của các sư huynh, Hải Vân Phàm chỉ cười khổ, nói lại thì bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quái, tu hành ở Vạn Pháp tiên môn nhiều năm như vậy, sư môn đối xử với hắn và những đệ tử khác đều như nhau, tại sao hắn lại không nhiễm phải thái độ cao ngạo của Vạn Pháp tiên môn?
Không, có lẽ là do ở Linh Kiếm phái, ở nơi có người nọ, hắn rất khó sinh ra tâm lý tự cao tự đại.
Hải Vân Phàm thở dài, biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến lúc tu vi cao hơn, hắn sẽ sinh thành tâm ma, cho nên...